Cùng lúc đó ở dưới lầu, vẻ mặt Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa khá ngưng trọng.
Quách Nguyệt Hoa nhìn Giang Trấn an ủi: “Tôi cảm thấy tiểu cầm nói cũng có lý, có phải do chúng ta suy nghĩ nhiều rồi không, năm đó xảy ra chuyện như vậy, Mộ An An sao có thể sống lại được?”
“Cô ta không sống được, chúng ta cũng đừng mong sống được!” – sắc mặt Giang Trấn cực kỳ khó coi: “Nguyệt Hoa, những năm này chúng ta vẫn luôn tìm An An là vì cái gì, chẳng lẽ bà không biết sao?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Quách Nguyệt Hoa lập tức thay đổi.
Giang Trấn lại nói: “Năm đó nếu không phải vì Mộ Thanh và ông già đó cứ khăng khăng nói, cái gì mà lô thuốc mới nghiên cứu ra, sẽ gây ra những dị tật ở não, đến chết cũng không thèm đưa ra, thì về sau có thể nhiều chuyện như vậy sao?” – Quách Nguyệt Hoa trầm mặc.
Giang Trấn lại nói: “Người mà Thất gia phái đến hợp tác với chúng ta, giúp đỡ đội y tế của Giang gia chúng ta có chỗ đứng ở Giang Thành, thứ họ muốn chính là thuốc mà ông già đó và Mộ Thanh nghiên cứu ra!”
Loại thuốc đó có thể thay đổi kết cấu não của một người.
Cũng giống như một vài đứa trẻ sinh ra đã thông minh, một vài đứa sinh ra thì ngu dốt, cho dù có nỗ lực như thế nào đi nữa cũng không bằng người thông minh.
Cũng giống như những đứa học sinh lười học liều mạng học thuộc sách làm bài tập, mà học bá thì chỉ cần hơi đọc sách là trong lúc thi cử cũng có thể nhẹ nhàng đè bẹp bạn.
Năm đó Mộ Thanh, Giang Trấn và lão gia ba người tập trung tinh thần vào nghiên cứu thuốc chính là nhằm vào trí thông minh của thanh thiếu niên.
Cuối cùng thuốc được nghiên cứu ra, hiểu quả vô cùng to lớn cỏ thể