Đối mặt với những lời trêu chọc của mọi người xung quanh, Mộ An An chỉ vuốt nhẹ mái tóc vàng, khoé miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười bướng bỉnh sau đó chui vào xe.
Cuộc thi đấu hôm nay không có sức cạnh tranh gì hết.
Cộng thêm chiếc xe của Tông Thất cũng chỉ có 8 chiếc.
Trừ 2 3 chiếc xe mới ra thì những chiếc khác đều là người quen khi Thất gia chơi xe.
NÓI thân thì không thân nhưng nói
quen biết thì có quen đó, nhưng đều không ân không oán gì, cũng chỉ là một đám người dựa vào thực lực để thi đấu thôi.
Cộng thêm hôm nay trong chiếc xe nào cũng dắt theo bạn đồng hành nữ giới, tốc độ ít nhiều gì cũng sẽ bị khống chế.
8 chiếc xe dừng trước vạch xuất phát, trọng tài đang cầm súng tính toán thời gian.
Giang cầm nắm lấy đai an toàn quan sát kết cấu trong xe.
Đột nhiên nói một câu: “Chiếc xe này vốn dĩ nhà tôi cũng tính mua.
”
Mộ An An đang dựa vào cửa xe, nghe thấy lời này của Giang cầm thì lập tức nhướn mày nhìn cô ta nhưng không nói gì cả.
Giang cầm ngồi thẳng người: “Nhưng nó không lọt được vào mắt tôi, vì thế đành phải mua chiếc khác.
Chiếc này tôi cứ cảm thấy nó không được hùng dũng lắm.
”
Mộ An An cười lạnh trong lòng nhưng miệng lại nói: “Tôi mới không bằng cô đó, cô là Giang đại tiểu thư của tập đoàn Y Dược đứng đầu Giang Thành ma.
Giang cầm: “Anh ngàn vạn lần đừng cỏ mà so với tôi, gia thế nhà tôi anh
không đọ được đâu.
“Sao tôi có thể không biết tự lượng sức mình chứ.
”
Mộ An An dứt lời, trọng tài đã làm ra cử chỉ chuẩn