Mặc dù biết rõ Mộ An An đang tìm chứng cứ, hoặc lợi dụng hai anh em nhà họ Giang để tiếp cận nhà họ Giang, nhưng ngày thường Mộ An An hiếm khi bộc lộ cảm xúc mãnh liệt như vậy.
Hôm nay nghe những lời như vậy.
Thêm câu nói chết người cuối cùng, ngược lại khiến bác sĩ Cố có chút hụt hãng, thậm chí không biết nên ứng phó như thế nao.
Sau khi im lặng một lúc lâu, bác sĩ Cố ngập ngừng nói: “An An tiểu thư, thật ra thì…”
“Anh nói, nếu bây giò tôi đi lấy cho Thất Gia một bàn đồ ăn ngon, chắc Thất Gia sẽ không giận tôi?”
Mộ An An Đột nhiên ngắt lời của bác sĩ Cố với giọng điệu gấp gáp.
Cũng bỏ qua đi chủ đề cuối cùng.
Cô trầm ngâm như một người không sao, rồi bật cười, “Theo tình hình này, tôi phải dỗ dành Thất Gia.
”
“Đừng nói nữa, tôi sẽ vào bếp.
” Mộ An An vẫy tay chào, rồi bước đi vào bếp.
“Haiz …” Bác sĩ Cố muốn ngăn lại, nhưng anh mở miệng, cuối cùng anh ta không nói gì.
– Khi Mộ An An vào bếp, bác sĩ Cô thở dài thườn thượt.
“Cô cũng chưa bao giờ yêu cầu Thất Gia mà.
”
Không đúng.
Mộ An An sẽ không hỏi, cô càng không mở miệng.
Cô biết thân biết phận, biết một số chuyện, không được hỏi.
Mặc dù, Thất Gia đã nuôi nắng cô chăm sóc từ cô khi còn nhỏ.
Nhưng Mộ An An không phải là một đứa trẻ.
Cô quá bình tĩnh và lý trí.
Cũng biết cách tiết chế cảm xúc.
Cô chỉ đang cầu sự sủng ái với Thất Gia, nên cô mới như một đứa trẻ.
Bác sĩ Cố thở dài.
Có một số điều mà anh không thể nói rõ với Mộ An An.
Như La Sâm đã nhắc nhở anh vào ngày hôm đó.
Một khi điều gì đó được phơi bày, nó sẽ liên quan đến sự thật đẫm máu.
Nhưng ngay cả như vậy, bác sĩ Cố nhìn Mộ An An cảm thấy đặc biệt đau khổ.
Cô ấy rõ ràng là người vô tội nhất.
“Đùng lo, cho dù tôi có lòng, tôi cũng không biết làm.
”
Bác sĩ Cố lại thở dài.
Cuối cùng, anh nhìn lướt qua nhà bếp, cuối cùng rời khỏi phòng khách.
Khu bếp của Ngự Viên Loan luôn có một đội ngũ chuyên nghiệp.
Thất Gia kén ăn, cho nên nguyên liệu tươi trong bếp đều được cung cấp ngay trong ngày, một ngày trôi qua, những nguyên liệu này sẽ có người xử lý.
Luôn có người hầu trong bếp, đảm bảo rằng Thất Gia cần bắt cứ lúc nào.
Mộ An An mở cửa phòng bếp, nhìn hai hàng người hầu trực tiếp ra lệnh, “Các người đi ra ngoài đi.
”
Người hầu bếp nhìn nhau có chút kinh ngạc, dù sao bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy Mộ An An vào bếp.
“An An tiểu thư, cô cần gì ….
”
“Không sao, cô đi ra ngoài, tôi tự làm được.
” Mộ An An nói thẳng.
Người hầu bếp tuy có lo lắng, nhưng không dám trái lời.
Trong Ngự Viên Loan.
Nếu xúc phạm Thát Gia, Thất Gia có thể giữ lại mạng sóng néu tâm trạng tốt.
Nhưng nếu xúc phạm An An tiểu thư, thì phải chết!
Vì vậy, mặc dù Mộ An An chưa bao giờ vào bếp, người hầu vô cùng lo lắng Mộ An An sẽ nấu ăn, nhưng đành phải tuân lệnh rời đi.
Người hầu phòng bếp dần dần rút đi, Mộ An An đóng cửa lại.
Trong nửa giờ.
Tông Chính Ngự đi xuống cầu thang trong bộ trang phục giản dị.
Tóc còn chưa khô hoàn toàn, ngọn tóc lắm tấm những giọt nước, tóc mái ướt sũng buông xuống tự nhiên, xẹt qua mi mắt, ngăn cản sự sắc bén của đôi mắt ấy.
Thêm phần quyến rũ.
Lúc Tông Chính Ngự đi xuống lầu, nhìn thoáng qua phòng khách trống tron, khẽ cau mày “Tiểu thư đâu?”
Người hầu bên cạnh vội vàng báo cáo: “Trong bếp.
”
“Nhà bếp?”
“Nửa tiếng.
”
Tông Chính Ngự khẽ cau mày, rồi xua tay.
Hai hàng người hầu lui ra.
Trong phòng bếp, âm