Hiệp sĩ gánh nồi: nôm na ý chỉ dù không làm gì sai nhưng lại bị đổ lỗi.
Lời này vừa phát ra, Mộ An An vốn chỉ là cười tủm tỉm, cũng không nhịn được mà cười to thành tiếng.
Tâm trí Mộ An An đột nhiên loé lên, trong 8 năm nay mỗi lần Mộ An An làm những chuyện quái đản đều đẩy hết lên người bác sĩ cố.
Cuối cùng chuyện không liên quan gì đến mình, bác sĩ cố đều bị Thất gia xử lý.
Cô nghĩ.
Bác sĩ Cố cũng khá là thảm.
Mộ An An nhịn cười sau đó trịnh trọng vỗ lên vai bác sĩ cố: “Đối với điểm này, tôi xin lỗi anh sâu sắc, vì vậy lần này tôi sẽ không làm khó anh nữa.
”
“Tôi có một cô em gái ở Thủ Đô, cô ấy có thể sẽ giúp tôi tra một chút.
”
Người Mộ An An nói đến tất nhiên là tiểu Cửu.
Hơn nữa, bức ảnh mà bác sĩ cố đưa cô xem, người trong ảnh liên tiếp xuất hiện hai lần trong quán café, cho thấy người đó thường hay ra chỗ đó.
Tại đây có hình ảnh
Đến cuối cùng điều tra ra rồi, nếu người đó thật sự là Chung Đình – tại sao một người vốn ở Pháp lại xuất hiện ở thủ đô?
Tình huống này phải để sau rồi nói.
Bác sĩ Cố gật đầu, hắn rất đồng tình và khen ngợi Mộ An An, mọi chuyện đi đến đâu thì giải quyết đến đó, chứ không lo lắng mù quáng, tâm tình hỗn loạn.
Người đã sống được mấy chục năm như vậy, kiểu gì cũng sẽ gặp phải chuyện như thế này, thế kia.
Gặp chuyện thì chỉ cần giải quyết là được.
Cho dù có xảy ra chuyện vô cùng gay go tòi tệ đi nữa thì cũng sẽ có cách giải quyết.
Nếu lãng phí thời gian vào việc lo lắng, giận dữ, buồn bã thì chỉ khiến
chuyện càng trở nên gay go hơn.
Cái thứ cảm xúc kia, ngoại trừ việc ảnh hưởng đến tiến độ xử lý chuyện,