Chủ nhiệm Thường đưa trà đến trước mặt Mộ An An: “Tiểu thư An An, cô thử xem trà này có hợp khẩu vị của cô không, không hợp tôi sẽ gọi người thay cái mới.
”
“Cảm ơn.
” – Mộ An An chỉ đáp đơn giản.
Đối mặt với sự tâng bốc của Viện trưởng và chủ nhiệm Thường, Mộ An An vô cùng tự nhiên, vô cùng trầm tĩnh.
Dù sao cũng là đứa trẻ lớn lên từ Ngự Viên Loan, tất nhiên là sẽ không mất bình tĩnh và để lộ sự cứng nhắc rồi.
Mộ An An trực tiếp nói vào chuyện chính: “Viện trưởng, chủ nhiệm Thường, hôm nay tôi đến đây là để nói về chuyện thực tập của tôi.
”
Lời này của Mộ An An vừa dứt, Viện trưởng và chủ nhiệm Thường liền đưa mắt nhìn nhau.
Viện trưởng cười cười, lấy khăn tay ra lau mò hôi lạnh trên trán mình.
Ông ta rất căng thẳng.
Bởi vì quyết định của Mộ An An liên quan đến sự tồn vong của bệnh viện này.
Trước đó xảy ra chuyện của Mặc
Mặc, rồi bung ra thân phận của Mộ An An, sau đó Mộ An An vẫn luôn trong trạng thái xin nghỉ.
Mà Viện trưởng đã đi nghe ngóng mọi nơi về thái độ của vị ông chủ bên Ngự Viên Loan kia.
Nghe ngóng hết một vòng, Viện trưởng dường như phải dùng hết tất cả mối quan hệ của mình mới nghe được tình huống của bên kia.
Thái độ của ông chủ phía Ngự Viên Loan kia là tùy thuộc vào Mộ An An.
Nếu tiểu thư Mộ An An tiếp tục ở lại bệnh viện tâm thần Lam Thiên thực tập thì chuyện kia sẽ xem như chưa
xảy ra.
Ông chủ Ngự Viên Loan sẽ đảm bảo bệnh viện tâm thần Lam Thiên sẽ an toàn.
Nhưng.
Nếu Mộ An An lựa chọn không thực tập