Ông từ bàn làm việc đi về phía Mộ An An: “Nếu không có vấn đề gì xảy ra thì em vẫn còn thời gian nửa tháng để thực tập ở Lam Thiên.
”
“Tôi sẽ đối với em thật tốt.
”
“Vì sợ em rời đi sớm nên mới cho em một câu chúc phúc.
”
Bác sĩ Trần chủ động vươn tay về phía Mộ An An: “Chúc tương lai phía trước của An An đẹp như gấm.
”
Ồng gọi cái tên “An An” chứ không phải “tiểu thư An An”.
Khoảnh khắc này bác sĩ Trần thực sự xem Mộ An An là một thực tập sinh mà bản thân đã từng dẫn dắt.
Mộ An An chủ động bắt tay ông:
“Cảm ơn bác sĩ Trần, em sẽ trở thành một bác sĩ có lương tâm trong sáng.
”
“Tôi tin em.
”
Hàn huyên đơn giản xong, Mộ An An rời khỏi phòng làm việc bác sĩ Trần.
Vốn dĩ cô muốn đi xuống thăm Mặc Mặc.
Hai hôm trước, Mặc Mặc đã rời khỏi bệnh viện phụ thuộc quay trở về viện tâm thần Lam Thiên.
Nhưng vì đụng phải thời gian ăn cơm trưa nên Mộ An An từ bỏ ý định.
Đang chuẩn bị đi về phía phòng làm việc thì sau lưng Mộ An An vang lên một tiếng gọi.
“Tiểu thư An An?”
Khi giọng nói này vang lên cả người Mộ An An cứng lại, cái giọng nói này cô quá quen thuộc rồi.
Không cần quay đầu lại, từ phản chiếu của bức tường trước hành lang, Mộ An An vẫn có thể nhìn thấy những người đang đứng phía sau.
Là một người đàn ông mặc vest.
Chỉ cần nhìn sơ qua hình dáng, liền biết đối phương thuộc loại khắt khe và tinh tế.
Trái tim Mộ An An thắt lại.
Cô rất miễn cưỡng đối mặt với người này.
Cô thậm chí còn muốn nhấc chân rời đi.
Nhưng mà lý trí Mộ An An vẫn còn, cô muốn biết người đàn ông này
tại sao lại xuất hiện ở đây, tại sao lại gọi mình lai.
Mộ An An điều chỉnh cảm xúc của mình trong im lặng.
Khi cô quay lại, vẻ mặt liền trở nên lãnh đạm.
Người đàn ông trung niên mặc vest phía sau không phải ai khác, mà là Giang Trấn!
Người ba cặn bã của Mộ An An.
Giang Trấn trong tay cầm hai hộp cơm, trên mặt nở ra một nụ cười ngây