Sau khi xác định không có ai ở trong, Mộ An An mới khoá trái cửa lại.
Khuôn mặt bình tĩnh của cô ngay lập tức sụp đổ khi tiếng khoá cửa vang lên.
Cô dựa vào cánh cửa thở hồng hộc.
Hộp cơm trong tay đã bị cô bóp đến phát nổ, gạo và rau bên trong đã rơi hết ra ngoài, dây hết vào tay Mộ An An.
Nhưng dường như cô không cảm thấy bẩn chút nào!
“Đò khốn!”
Đột nhiên Mộ An An nện hộp cơm trong tay xuống đất, xoay người cho một đấm lên gương nhà vệ sinh!
Thuỷ tinh trên mặt gương ngay lập tức xuất hiện vết nứt, đồng thời quẹt vào da Mộ An An.
vết nứt trên gương nhuộm đỏ máu loang lổ, trên đó phản chiếu đôi mắt đỏ ngầu đầy hận thù của Mộ An An.
Toàn bộ khung cảnh vô cùng kinh khủng.
Mộ An An nhìn chằm chằm bản thân trong gương, lồng ngực vì hô hấp kịch liệt mà liên tục nhấp nhô.
Trong đầu cô không ngừng tái hiện lại những lời nói kia của Giang Trấn.
Ông ta chính là một bạch liên hoa* trong thời thịnh thế.
những người tâm cơ, độc ác nhưng luôn giả vở hiền lành lương thiện
Biến mình thành tình sâu nghĩa nặng như vậy, cái gì mà vợ mất, rồi cái gì mà đi tìm con gái!
Tìm được đứa con để chuẩn bị giết người diệt khẩu đúng không?
Chiếm đi cả cái tập đoàn Mộ thị, hưởng thụ giang sơn mà mẹ cô và ông ngoại đã để lại, bây giờ lại chạy đến giả vờ đáng thương diễn trò thâm tình.
Có buồn nôn không hả!
Cảm xúc Mộ An An liền bùng nổ.
vốn dĩ Mộ An An đang ngẩng đầu muốn đấm thêm cái thứ hai lên gương nữa!
Nhưng, khi nhìn lại dáng vẻ nhếch nhác giận dữ của bản thân trong gương, Mộ An An liền dừng động tác.
Cô nhắm chặt mắt, bắt đầu điều chỉnh hơi thở của mình.
“Mình không được như vậy, mình phải lý trí.
”
“Nhất định phải lý trí.
”
“Chỉ có lý trí mới có thể giết chết cả nhà Giang Trấn.
”
Chỉ có lý trí mới có thể báo thù!
Mộ An An liên tục lẩm bẩm