()đàn em khóa dưới Tông Chính Ngự cau mày khi nghe những lời của Mộ An An, “Hả?”
“Nhìn thấy vết son trên cổ áo của chú, cháu muốn nghe chuyện phiếm, không biết người phụ nữ nào đã lọt vào mắt xanh của Thất Gia nhà chúng ta.
”
Lời này được nói ra, Mộ An An suýt ghen tị chết mát.
Thất Gia hơi cúi đầu xuống, không hiểu sao lại có vết son trên đường viền cổ áo, lông mày cau lại, ánh mắt lạnh lùng.
Lọc nhanh mọi tiếp cận buổi tối trong trí nhớ.
Có một người phụ nữ giả vờ ngã vào người anh.
Chắc là là bị bản lúc đó.
Tông Chính Ngự bình tĩnh rời khỏi phòng của Mộ An An.
Ngồi trên giường, Mộ An An nhìn bóng lưng của Tông Chính Ngự, đột nhiên bật cười, ngã xuống giường.
Anh có thói quen sạch, sẽ không chịu được việc như này.
Tuy nhiên, nó vẫn rất tuyệt.
Cô cảm thấy rằng, tất cả những khó chịu trước đây đã được xóa sạch.
Ít nhất, vì Thất Gia ghét sự đụng chạm của phụ nữ, cô là người phụ nữ duy nhất có thể làm nũng bên cạnh Thất Gia.
Cô còn sợ không có cơ hội sao?
Rất nhiều cơ hội trong tương lai.
Cô và Tông Chính Ngự ngày còn dài!
Nhưng trước đó, chuyện của Chung Đình phải được thu xếp.
Sau khi nói chuyện với Thất Gia vào ngày hôm đó, Mộ An An đã sử dụng một đường dây ẩn để đưa cho Chung Đình một khoản tiền, tất cả đều là tiền mặt.
Với sự thông minh của Chung Đình, cô nên biết ý nghĩa của số tiền này, cô phải trồn đi một thời gian.
Mặc dù chuyện của Chung Đình đang bị treo lại, nhưng điều đó không ngăn được Mộ An An có một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau.
Như đã thỏa thuận với Trần Hoa, Mộ An An đến bến xe buýt cách Bệnh viện Tâm thần Lam Thiên một tòa nhà.
Lúc này không có xe, không có người ở bến.
Cửa phòng trực mở, nhưng chỉ có một chú đang ngủ, rất yên tĩnh.
Mộ An An nhận được tin nhắn của Trần Hoa và vừa lên xe.
Cô ước tính rằng cô sẽ phải đợi khoảng hai mươi phút.
Mộ An An không muốn đợi ai cả.
Nhưng khi cho rằng Trần Hoa thật đáng thương, cô lại kìm nén tính khí, ngồi xuống ghé chờ người.
Kết quả, Mộ An An vừa ngồi xuống, bên tai liền nghe thấy.
tiếng xe máy truyền đến, sau đó càng ngày càng gần, nhìn từ xa có thể thấy mấy chục chiếc xe máy lao tới.
Người chú đang ngủ trong phòng trực bỗng dưng tỉnh dậy, đứng lên khiến chiếc ghé bị ngã, to miệng chửi bới.
“Nhóm Phi Xa Đảng chó má lại tới rồi.
”
Ông chú mắng xong thì lập tức đóng cửa.
Nhưng giây tiếp theo, ông chú lại mở cửa sổ, hét vào mặt Mộ An An, “Cô bé, Phi Xa Đảng lại đến rồi, đi nhanh lên.
”
Mộ An An biết Phi Xa Đảng.
Nhưng nhìn chung, Phi Xa Đảng hoạt động vào ban đêm, hiếm khi ra mắt vào sáng sớm.
Mộ An An liếc mắt nhìn về phía trước, mới phát hiện tình huống của Phi Xa Đảng.
Hàng chục xe máy rượt đuổi một chiếc Harley màu xanh đen, người đàn ông đội mũ bảo hiểm, chạy vòng vèo khắp nơi.
Những người phía sau, đều cằm thanh thép trong tay, tấn công chiếc xe Harley.
Mộ An An không muốn gặp rắc rồi.
Cô ấy gửi tin nhắn cho Trần Hoa, bảo cô ấy xuống xe sớm hơn một trạm, đừng đến đây.
Sau khi gửi tin nhắn, Mộ An An nhìn xung quanh, chuẩn bị rời đi từ một bên.
*Hôm nay, tao không tin là không thể giết nó, phế nó đi!”
“Tay phải!”
“Đồ khốn kiếp, mẹ nó, trước đây hắn rất kiêu ngạo.
Nếu tao không làm vậy.
Hôm nay không giết Hoắc Hiển, tao không sống nỗi trong cái giới này nữa.
”
Phía sau không chỉ có tiếng xe máy, mà còn có tiếng chửi thề thô lỗ của người đàn ông, Mộ An An không quan tâm, nhưng khi nghe thấy từ ” Hoắc Hiển ” cô liền dừng lại bước chân.
Hoắc Hiển.
Cô không xa lạ gì, Trần Hoa đã nói vào tai cô từ hôm trước.
Nói rằng người còn lại thực tập tại Bệnh viện Tâm thần Lam Thiên, nhưng anh ta không bao giờ xuất hiện.
Khi Mộ An An quay lại xác nhận, người đàn ông đi xe máy đã giơ một thanh thép lên, giáng thẳng vào đầu chủ nhân chiếc Harley.
Chủ nhân chiếc Harley đã né được, nhưng chiếc mũ bảo hiểm đã bị hất tung, một lọn tóc vàng ngay lập tức lộ ra.
Đó là khuôn mặt con lai, đường nét khuôn mặt thâm trầm như một pho tượng châu Âu, kết hợp với một chiếc áo khoác da màu đen, tạo cảm giác lạnh lùng.
Đặc biệt là đôi mắt xanh xám đó, cái nhìn tàn nhẫn, rất độc đáo.
Là một nhân vật nỗi tiếng trong trường