Mặc dù Mộ An An cảm thấy khó hiểu trước hành vi yêu cầu cô lên xe trước mặt người ngoài của La Sâm, nhưng rõ ràng lúc này hỏi thêm cũng vô ích, ngược lại còn lãng phí thời gian.
Liền trực tiếp nói với Hoắc Hiển: “Người nhà tôi đến đón tôi, tôi về trước.
”
Nói xong, Mộ An An định rời đi, lại bị Hoắc Hiển nắm cổ áo kéo lại: “Khi nào thì ăn lầu?”
“Không cần.
”
“Cô đã cứu tôi, yêu cầu ăn cơm của cô, không thể quên được.
Tôi cố ý hỏi tiểu mập mạp, cô ấy nói cô thích ăn lẩu, tôi muốn mời.
”
Thái độ của Hoắc Hiển rất cương quyết, giữ chặt Mộ An An không buông.
Mộ An An muốn trực tiếp đánh người.
Nhưng La Sâm còn ở đây, một khi động thủ, tính chất sẽ không giống nhau.
Mộ An An không thích lề mè, nói cho có lệ: “Ngày mai đi.
”
Dù sao hai ngày gần đây Thất gia cũng không có ở nhà, ngày mai gọi điện cho Trần Hoa.
“Vậy ngày mai tôi sẽ dành chỗ cho cậu.
” – Hoắc Hiển nới lỏng cổ áo của Mộ An An.
Mộ AnAn không có đáp lại, cô chỉnh lại quần áo rồi đi về phía xe.
La Sâm liếc nhìn Hoắc Hiển, sau đó liền bước nhanh rời đi, đi tới phía trước Mộ An An, mở cửa ghế sau cho cô.
Mộ An An trực cả đêm, lại bị Hoắc Hiển quấn lấy, trong lòng lại có nghi hoặc, tâm trạng thật sự không tốt, sẽ khiến cho biểu cảm nghiêm túc.
Sau khi La Sâm mở cửa ghé sau, cô thậm chí không thèm nhìn ngó, liền trực tiếp lên xe.
Nhưng mà, cô còn chưa ngồi xuống, vô tình ngắng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bên cạnh, trong lòng liền nhảy dựng lên: “Thất gia?”
Người đáng lẽ đang đi công tác, lúc này lại đang ngồi ở ghế phía sau.
Hai chân tao nhã chồng lên nhau, sống mũi đeo kính gọng vàng, đôi môi mỏng nhéch lên.
Đối mặt với giọng nói vui mừng của Mộ An An, anh vẫn không có nhúc nhích.
Đôi mắt cụp xuống, những ngón tay mảnh khảnh của anh di chuyển khẩu súng đen trên tay, chiếc khăn tay màu trắng hết lần này đến lần khác lau thân súng.
Cả bầu không khí ngập tràn tính kích động, vô cùng nguy hiểm.
Nhưng mà, Mộ An An lại chìm đắm trong sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Tông Chính Ngự.
“Thất gia, sao chú lại tới đây? Không phải chú nói chú phải đi công tác ba ngày sao, sao lại đột ngột trở về rồi? Chú trở về sao lại không nói cho cháu biết?”
Mộ An An nói xong, liền vươn tay nắm lấy cánh tay của Tông Chính Ngự.
Nhưng, cô còn chưa chạm vào, đôi mắt của người đàn ông đang lau súng đột nhiên trở nên nghiêm nghị, quét thẳng về phía cánh tay của Mộ An An.
Ánh mắt lạnh lẽo quét đến khiến cánh tay của Mộ An An cứng đờ Lúc này cô mới chú ý tới trạng thái của Thất gia, tựa như….
có chút, nguy hiểm.
“Thát gia?” – Mộ An An thật cần thận hỏi.
“Khử trùng.
”
Lời nói lạnh lùng rơi xuống, ánh mắt Thất gia lại quay trở: lại cây súng màu đen, bắt đầu lau súng một cách kỹ lưỡng.
Mộ An An im lặng quan sát, người hầu ở trong xe đã đưa khăn giấy khử trùng cho cô.
Mộ An An nhận lấy, rồi bắt đầu nghiêm túc tẩy trùng, đồng thời bí mật nhìn về phía Tông Chính Ngự.
Chung quy cảm tháy trạng thái của Thát gia bây giờ không tốt lắm.
Chẳng lẽ ở Kinh thành đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Ngoài lý do này Mộ An An không nghĩ ra được lý do khác.
Có nên an ủi không?
An ủi như thế nào mới có hiệu quả??
Trong lòng Mộ An An nảy ra vô số kế hoạch, nhưng không có cái nào được hết, cho nên cô cứ như.
vậy khử trùng, không nói gì.
Thất gia ở bên cạnh càng không có ý định an ủi, lau nòng súng, vừa ngắng đầu liền nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu phía trước, nòng súng vừa vặn ngắm ngay mặt kính, nhắm vào Hoắc Hiển, đôi mắt anh nheo lại.
La Sâm thấy vậy liền lập tức khởi động xe rời đi.
Bên kia đường.
Mộ An An mặc dù đã rời đi, nhưng Hoắc Hiển vẫn chưa rời đi.
Hắn đứng tại chỗ, nhìn chiếc Rolls-Royce Phantom biến mắt trên đường phó.
Xe sang trọng, bảo vệ.
Hai dấu hiệu này khiến Hoắc Hiển cảm tháy rất kỳ lạ về thân phận của Mộ An An.
Ngày đó sau khi được Mộ An An cứu, Hoắc Hiển đã biết một chút về lai lịch của Mộ An An.
Sinh viên trường y năm ba, lúc đó là quán quân kỳ thi tuyển sinh đại học tỉnh, thủ khoa chuyên ngành.
Là một sinh viên nghèo mồ côi dựa vào nhận học bồng.
Hoắc Hiển tìm người điều tra, không muốn đào bới sạch lai lịch của Mộ An An, nhưng lai lịch của Mộ An An quá đơn giản, điều tra một chút là biết hét.
Có bối cảnh như vậy, lại có xe sang trọng, hơn nữa còn có vệ sĩ không dễ chọc vào tới đón, đây chính là vần đề.
Chẳng lẽ thân phận có gì đó che giấu sao?
Hoặc có thể nói, có phú hào bao dưỡng?
Hai suy đoán này thực sự không phù hợp khi áp dụng cho một người phụ nữ