Mộ An An nhìn chằm chằm vào dãy
số này, liền nhíu mày.
Đây là tin nhắn gửi đến từ Chung Đình.
“7426” không phải đơn giản là một dãy số.
Nó là một ký tự Trung Quốc.
“7246” dùng chín ô trống viết ra một chữ, đó là chữ “tiền”.
Mộ An An nhìn chằm chằm vào tin nhắn.
Vừa đến ba phút, tin nhắn này liền tự động hủy.
Kiểu hủy bỏ này rất thô lỗ, cho dù đem điện thoại đi sửa chữa cũng không thể lấy lại được.
Đây là thông tin liên lạc giữa Mộ An An và Chung Đình.
Khi biết được, Tông Chính Ngự tìm đến nước Pháp, Mộ An An đã nhờ người nhắn lại với Chung Đình, để cô ta trốn đi.
Lúc đó đã gửi cho cô ta một khoản tiền.
Nếu không có điều gì bất trắc, thì có
thể tiêu xài nửa năm.
Mộ An An yên lặng gõ vào màn hình điện thoại, suy nghĩ một hồi, rốt cục đứng dậy đi về phía bên giường.
Cúi xuống, lấy ra một chiếc điện thoại từ dưới gầm giường và bấm một dãy số.
Khi điện thoại được kết nối, Mộ An An chỉ đơn giản nói ra hai chữ: “Gửi tiền.
”
Sau khi bàn giao xong, liền cúp điện thoại, đồng thời tháo máy và tiêu hủy.
Bất kể Chung Đình muốn tiền, có ý định tống tiền, hay thật sự có chuyện
ngoài ý muốn, Mộ An An đều sẽ cho.
Tiền, là những gì mà cô có.
Hiện tại Mộ An An đã có mục đích rõ ràng, cô muốn Chung Đình không bị Thất gia phát hiện.
Chỉ cần Chung Đình có thể làm được, muốn bao nhiêu tiền cô sẽ thỏa mãn.
“Cốc cốc cốc.
”
Tiếng đập cửa vang lên, khiến suy nghĩ của Mộ An An quay trở lại.
Cửa mở ra, là hai người hầu mang hoa quả và cơm nước tới.
“Tiểu thư An An, cô vừa mới đi làm cả đêm về, mời cô ăn nhẹ một chút rồi hãy đi ngủ.
” – Người hầu cung kính báo.
Mộ An An nhìn thoáng qua: “Thất gia dặn dò sao?”
Hai người hầu nhìn nhau có chút do dự.
Mộ An An xua tay:”Được rồi, các người đi xuống đi.
”
“Vâng, tiểu thư An An.
”
Khi người hầu lui ra, Mộ An An liền bước đến bàn, cầm lấy một quả dâu tây tươi và ném vào miệng.
Thật là ngọt.
Nhất là khi nghĩ đến, ngọn nguồn cơn tức giận của Thất gia, là do cô cúp điện thoại của anh vì người đàn ông khác, lại còn đồng ý đi ăn lẩu cùng với tóc xoăn.
Mộ An An này trong lòng không khỏi cảm thấy vui sướng.
Nhiều năm như vậy, cô thích Thất gia thích đến mức có chết cũng không thay đổi, còn ở trường hóa trang xấu xí, bên cạnh không có người khác giới nào theo đuổi.
Cô cũng không có hứng thú chơi với người khác giới.
Mỗi ngày sau khi tan học, cô cũng đều muốn về nhà với Thất gia.
Thật không ngờ rằng, bên người đột nhiên xuất hiện thêm tóc xoăn, thế nhưng vì tóc xoăn mà hũ dấm bị bộc phát.
Mộ An An cúi đầu, cười trộm.
Lại lấy một quả dâu tây khác ném vào miệng.
Sau đó, Mộ An An bưng đĩa trái cây ra khỏi phòng.
Đang định đi vê phía phòng làm việc, liền gặp người hầu đang bưng cà phê đi tới.
Mộ An An đặt đĩa trái cây vào khay đĩa của người hầu, rồi thay đổi đĩa: “Cô đi xuống đi, tôi sẽ đưa cho Thất gia.
“Vâng, tiểu