Cũng không phải là con trai của chú, chú khẩn trương như vậy làm cái gì.
Một câu nói ném đá giấu tay, khiến tất cả mọi người phải giật mình.
Vương Tân quay đầu nhìn về phía cô, có chút không được tự nhiên: “Cô, cô nói bậy bạ gì đó?”
“Vân Tử Lăng, con nói cái gì đó?” Cố Di Nhân vội vàng hốt hoảng nói.
Mọi người đều quay đầu nhìn về phía cô, mỗi một biểu cảm trên gương mặt đều là xem thường ghét bỏ.
Vân Tử Lăng cười nhạt, không để ý đến sự tức giận của bọn họ, chỉ chép miệng một cái: “Không có gì, chẳng qua cảm thấy chú Vương hình như rất là quan tâm lo lắng, chú xem, “bố tôi” còn không quan tâm con của ông ta như thế, có thời gian thì đến tát tôi một cái, ha ha…”
Nói xong, nở nụ cười giễu cợt: “Sao lại đứng yên thế chú, sao không nhúc nhích, chú cõng lên trước đi, ôi chao, khoan hãy nói đã, gương mặt Hà thật đúng là có chút giống chú đấy!”
Mọi người nghe theo lời nói này của cô, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Vương Tân và Vân Hà.
“Ôi chao, nhìn xem, dáng vẻ cau mày của chú Vương và Vân Hà, thật đúng là vô cùng giống nhau!” Vân Tử Lăng lại nói thêm một câu.
Một câu này, khiến Vân Hâm Bằng nhíu mày nhìn về phía bọn họ.
“Tao phải xé xác mày con ranh này, mày nói lung tung cái gì đấy?” Cố Di Nhân tức giận muốn lao tới.
Vân Tử Lăng lùi về phía sau, mặt vẫn như cũ nói: “Tôi không nói Hà nhất định là con trai của chú Vương, sao bà lại khẩn trương như vậy?”
“Khẩn trương? Ai khẩn trương chứ? Mày nói năng xằng bậy, tao phải xé nát miệng của mày!”
“Được rồi được rồi, mau, mau đưa Vân Hà đi bệnh viện đi, vẫn còn đang chảy máu đo!”
Những người khác thấy vậy vội vàng nói.
Ánh mắt Cố Di Nhân nhìn về phía Vân Hâm Bằng, bà ta thấy ông ta đang nhìn chằm chằm và Vân Hà, nhíu mày, một giây sau, lập tức vịn cầu thang đi xuống tầng.
Mọi người thấy vậy, cũng vội vàng đi xuống tầng.
Ngay cả Vân Hâm Bằng đi đứng không nhanh nhẹn cũng đi xuống tầng.
Vân Tử Lăng cười nhạt một tiếng, cô cũng không biết Vân Hà có phải là con trai của Vương Tân hay không.
Cũng không quan tâm kết quả có phải hay không, đối với cô đều có lợi.
Thứ nhất, nếu như là con trai của Vương Tân, hậu quả không cần nói cũng biết.
Thứ hai, nếu như là không phải, Vân Hâm Bằng trời sinh tính đa nghi tất nhiên sẽ có sự nghi ngờ đối với Cố Di Nhân.
Hơn nữa, trong lòng cô cũng không muốn Vân Hà là con trai của Vương Tân.
Bởi vì chỉ khi không phải là con trai của Vương Tân, mà là con trai độc nhất của ông ta, lại biến thành con gái.
Đả kích này, ông ta sẽ khó mà chấp nhận nổi.
…
Người nhà họ Vân từng người đi đến bệnh viện.
Xem ra, bữa cơm này không ăn được rồi.
Thê là, cô gửi cho Hoắc Ảnh Quân một tin nhắn, hủy bỏ bữa tối, cô về nhà rồi.
[Được, tối nay tôi có tiệc xã giao, về nhà hơi trễ một chút!]
Vân Tử Lăng đọc xong tin nhắn, cất điện thoại vào trong túi.
Gọi một chiếc taxi, trở về.
Giờ này ở nhà họ Hoắc là lúc làm cơm tối, Khúc Tịnh Kỳ nằm trên ghế dài ở vườn hoa, người giúp việc đang xoa bóp cho bà ta.
Hiếm thấy, hôm nay Hoắc Nhã Linh cũng ở nhà.
Cô ta ngồi bên cạnh, ăn hoa quả, hình như đang tranh luận gì đó với Khúc Tịnh Kỳ.
“Mợ chủ.” Người giúp việc nhìn thấy cô, lập tức đứng lên chào hỏi.
Khúc Tịnh Kỳ nghe tiếng, không nhúc nhích, giọng nói lãnh đạm vang lên: “Cô qua đây!”
Vân Tử Lăng nhíu mày, nhìn về phía Khúc Tịnh Kỳ.
Hoắc Nhã Linh vội vàng xê dịch vỗ vỗ bên cạnh ghế: “Chị dâu ngồi đây này.”
Vân Tử Lăng đi tới, nhưng cũng không ngồi xuống.
“Mẹ, mẹ tìm con sao?”
“Hôm nay công ty GT xảy ra chuyện gì? Cô thật sự làm mất mặt bố chồng cô sao?”
Vân Tử Lăng nhíu mày, lời của Khúc Tịnh Kỳ thật không dễ nghe.
“Mẹ, hôm qua con đã nói rồi, gần đây công ty đang rất bận, đến mức hạng mục liên quan đến tập đoàn Hoắc Thị, cũng thật sự muốn làm, huống hồ, chất lượng sản phẩn ở tập đoàn GT rất đảm bảo, tuyệt đối sẽ không kém hơn với Vân Thị!”
Nghe vậy, Khúc Tịnh Kỳ ngồi dây, nhìn về phía cô: “Sao cô thù hận Vân Thị thế? Là bố của cô đó?”
Nói xong, xem thường cười một tiếng: “Cô đối với bố ruột của cô còn như vậy, đối với chúng tôi chắc còn tệ hơn thế…”
Vân Tử Lăng nhíu mày: “Mẹ, thực lực của tập đoàn GT chắc mẹ cũng rõ ràng, con tin bố sẽ không thất vọng.”
Đương nhiên, bố trong lời cô nói chính là Hoắc Chấn Vũ.
Khúc Tịnh Kỳ lạnh lùng nhếch mày, ánh mắt tràn đầy khinh thường: “Tập đoàn GT lợi hai như thế sao? Cô cảm thấy Hoắc Thị thiếu tiền ư?”
Vân Tử Lăng không nói gì nữa.
Cô đương nhiên biết, nhà họ Hoắc không thiếu tiền.
“Bố của cô muốn đem cái sản nghiệp này cho Vân Thị, thì cũng có lợi cho cô, tốt xấu gì cô cũng là một phần tử của nhà họ Vân?” Nói xong, tiếp tục nằm xuống, giọng điệu vô cùng trào phúng: “Người nào không biết, còn tưởng rằng Vân Hâm Bằng là người giết chết mẹ cô đó, hay là đứa con gái này nhẫn tâm muốn giúp đỡ người ngoài chống lại nhà mình?”
Vân Tử Lang không nói gì, hai tay nắm chặt.
“Mẹ à, tập đoàn GT phát triển rất tốt, huống hồ, chị dâu kiếm không phải là cho Hoắc Thị sao, sao còn phải kiếm tiền cho nhà họ Vân nữa.” Hoắc Nhã Linh vội nói.
Khúc Tịnh Kỳ không vui nhìn về phía con gái: “Con bị nó cho uống thuốc gì vậy?”
Hoắc Nhã Linh nhíu mày: “Ai ui, phiền chết đi được, chị dâu chúng ta đi thơi, không cần để ý mẹ.”
“Này, Nhã Linh chuyện này mẹ còn chưa nói xong đâu?”
“Không nói không nói nữa, phiền chết đi được!” Hoắc Nhã Linh lè lưỡi, nắm lấy cánh tay Vân Tử Lăng kéo cô đi.
“Cảm ơn.”
“Chị đừng tức giận nha, mẹ em không có ý xấu đâu, chỉ là có chút độc miệng, chị đừng quá để ý tới mẹ.” Hoắc Nhã Linh vội vàng cười nói.
Vân Tử Lăng gật gật đầu.
“Đúng rồi, sự