Vân Tử Lăng rời khỏi bệnh viện, trực tiếp đi tìm thẳng Mạnh Thiên Tùng.
Cô không định dây dưa với Hoắc Ảnh Quân mãi nữa, lại càng không muốn ở lại nhà họ Hoắc.
Cô chán ghét thành phố Nam Dương này.
Chán ghét tất cả những gì ở nơi này.
Vì thế, cô cần phải đánh nhanh thắng nhanh.
Đúng như những gì chú Mạnh đã nói, mong ước của Bạch Hải Quỳnh chính là cô có thể sống một cuộc sống thật tốt, không cần phải lo nghĩ gì.
“Tử Lăng à, tiếp theo cháu định làm như thế nào? Không ngờ cái thằng Vân Hà này lại đúng là con trai của Vân Hâm Bằng thật, vậy cháu còn đánh với nó thế nào được đây…”
Vân Tử Lăng ngồi trên ghế, trong lòng thấp thỏm không yên.
“Tử Lăng, Tử Lăng!” Mạnh Thiên Tùng gọi cô vài tiếng.
Vân Tử Lăng lập tức hoàn hồn trở lại. Cô ngước nhìn về phía Mạnh Thiên Tùng, ánh mắt lo lắng không thôi, cô nói: “Thật ngại quá, chú Mạnh, cháu vừa rồi hơi… thất thần.”
“Có phải là mệt quá rồi không?”
“Không có.” Cô lắc đầu: “Vừa rồi chú nói gì thế ạ?”
“Chú nói, Vân Hà là con trai của ông ta, thế thì nên làm gì bây giờ?”
Vân Tử Lăng mỉm cười: “Là con của ông ta thì càng tốt chứ sao. Chẳng qua… bây giờ cũng chẳng phải con trai gì, mà nó là người đồng tính!”
Người đồng tính…
Ánh sáng trong mắt Vân Tử Lăng chợt lóe lên.
Đây đúng là một từ hay ho.
“Tử Lăng à, nhà họ Vân này xảy ra nhiều chuyện như vậy, chắc chắn Vân Hâm Bằng sẽ không ngồi yên chờ chết. Ngay cả chuyện của Vân Hà này, cho dù có là ai thì cũng sẽ đồng tình thôi. Còn vài ngày nữa là đến sinh nhật Cố Di Nhân, với sự mưu mô của ông ta, chắc chắn sẽ lợi dụng bữa tiệc sinh nhật này để làm ra vài chuyện “khó mà đoán trước được”. Tử Lăng, cháu phải chuẩn bị sẵn sàng đi!” Mạnh Thiên Tùng vội nói.
Vân Tử Lăng nhíu chặt hàng mày, thoáng có chút kinh ngạc: “Sinh nhật của Cố Di Nhân?”
“Đúng thế. Hẳn là mấy ngày tới đây thôi. Trên tư liệu chú điều tra trước đây, mọi năm bọn họ đều làm rất linh đình.” Dứt lời, vẻ mặt Mạnh Thiên Tùng hơi thương cảm một chút: “Khi cô chủ và ông ta ở với nhau, chẳng bao giờ được đối xử như vậy…”
Vân Tử Lăng vội kéo tay Mạnh Thiên Tùng: “Chú Mạnh đừng đau khổ nữa!”
Mạnh Thiên Tùng nhìn về phía cô, đỏ mắt nói: “Đúng, chuyện lần trước cháu nhờ chú đã làm xong rồi, để chú lấy cho cháu.”
Nói xong, chú Mạnh khập khiễng đi đến bên cái tủ, mở cửa ra.
Sau đó, ông ấy lấy ra một cái bọc to, run run tay, nhẹ nhàng chưa cho cô.
Vân Tử Lăng nhận cái bọc này, lấy đồ vật bên trong ra xem xét.
Một tấm ảnh chụp của Bạch Hải Quỳnh lập tức xuất hiện ở trước mặt cô.
Tất cả chỗ ảnh này đều được chụp khi bà khoảng hai mươi tuổi gì đó.
Trên mặt bà là nét thanh thuần, đáng yêu, xinh đẹp, khí chất, thậm chí cô còn chẳng biết nên dùng từ ngữ nào để miêu tả vẻ đẹp của bà.
Bởi vì, tất cả đều không đủ để hình dung bà trong bức ảnh chụp này.
Kế đó, cô cất kỹ lại tất cả những tấm ảnh này, cầm một con búp bê ở bên trong ra.
“Đây là…”
“Đây là con búp bê mẹ con thích nhất khi còn sống. Cái ngày bà bị đuổi khỏi nhà họ Bạch, món đồ chơi này cũng đã bị Cố Di Nhân ném đi, chú đã chặt được ở bên cạnh thùng rác, sau đó vẫn luôn giữ lại bên mình…”
Vân Tử Lăng cầm con búp bê hình con thỏ kia lên, trong lòng rối bời.
“Tử Lăng à, con lấy ảnh chụp của mẹ con làm gì thế?”
Vân Tử Lăng đặt con búp bê lại vào trong bao, sau đó nhìn về phía ông: “Cháu muốn khiến Vân Hâm Bằng không thể sống yên được!”
Mạnh Thiên Tùng không hiểu, vội vàng hỏi: “Nhưng cháu đừng có tự làm tổn thương bản thân đấy, biết chưa? Cháu yên tâm, bên phía chú sẽ mau chóng thu thập đủ tư liệu. Đồng ý với chú, đừng có làm bừa.”
“Chú Mạnh yên tâm đi ạ. Cháu biết mà!”
Mạnh Thiên Tùng cầm tay cô, gật đầu nói: “Mau giải quyết sớm một chút, nhanh chóng ổn định cuộc sống!”
“Vâng ạ. Cháu sẽ giải quyết chuyện bên này nhanh thôi. Sẽ rất nhanh thôi…”
Ánh mắt cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đúng vậy, cô sẽ giải quyết xong chuyện này nhanh thôi.
Cô sẽ mau chóng rời khỏi thành phố Nam Dương.
Rời khỏi nhà họ Hoắc!
———————–
Sau khi rời khỏi chỗ ở của Mạnh Thiên Tùng, cô lái xe tới công ty giải trí Thư Sao Nhã.
Khi cô xuất hiện ở công ty giải trí Thư Sao Nhã, Mộ Bạch thực sự giật bắn cả mình.
“Cô Vân Tử Lăng!”
“Mộ Bạch, có rảnh không? Cùng tôi uống cốc cà phê nhé?”
Mộ Bạch đẩy kính mắt, lập tức mỉm cười nói: “Được chứ!”
Dứt lời, hai người đi xuống tầng dưới.
Nơi này không có ai quen thuộc hơn Mộ Bạch.
Anh ta tìm một quán cà phê yên tĩnh.
Trong giây phút Vân Tử Lăng chọn đồ uồng, anh ta đã nhanh chóng bỏ điện thoại ra, đặt ở chỗ ngồi bên cạnh người, nhẹ nhàng bấm số di động của Hoắc Ảnh Quân…
Rất nhanh, cà phê đã được bưng lên.
Mộ Bạch nhìn thấy điện thoại đã được kết nối với Hoắc Ảnh Quân bên kia thì lập tức giấu di động về phía sau, cười nói: “Cô Vân, cô tới tìm tôi là có tin tức nóng hổi nào muốn cho tôi ư?”
Vân Tử Lăng cười buồn: “Có chứ, nhưng anh có dám cho nó ra ánh sáng không kìa?”
Mộ Bạch nhếch môi mỉm cười: “Có gì mà tôi lại không dám chứ? Chuyện cô và Hoắc Ảnh Quân lớn như vậy tôi còn dám làm nữa là, còn có chuyện gì so được với chuyện của các cô. Chẳng nhẽ chuyện này còn lớn hơn à?”
Nghe thấy vậy, Vân Tử Lăng nhướn mày.
Khóe miệng Mộ Bạch nhếch lên, vội vàng hỏi: “Không, tôi không có ý này, ý tôi là, làm gì có ai so với anh rể…”
“Tiếp tục.”
“Ha ha. Lỡ miệng, cái miệng đáng đánh này!” Mộ Bạch vội vàng tát cho mình một cái.
Thấy anh ta như vậy, Vân Tử Lăng cũng không định dông dài gì, vì thế nói: “Trên đường tới đây tôi đã điều tra rồi, ba ngày nữa chính là sinh nhật của Cố Di Nhân, tôi hy vọng tin tức độc nhất này sẽ được tung ta trước sinh nhật của bà ta một ngày, vào buổi đêm, rạng sáng mười hai giờ!”
Bây giờ cô không cần biết rốt cuộc Vân Hâm Bằng có tính toàn gì không nữa.
Nhưng nếu đưa tin vào lúc rạng sáng.
Vậy thì, bữa tiệc sinh nhật ngày hôm sau cũng sẽ không thuận lợi.
Hiện tại cô muốn chơi trò khiến bọn họ trở tay không kịp.
“Ấy? Ý cô là, muốn tung tin của Cố Di Nhân?” Mộ Bạch giật mình.
“Ừ, theo quy tắc cũ, tin độc quyền, một tỷ năm trăm triệu!”
“Ối, cô Vân, cô độc ác quá đi mà. Một tỷ năm trăm triệu đấy. Bà ta cũng không phải là người có sức ảnh hưởng như Hoắc Ảnh Quân, cái giá này có phải hơi…”
“Không cần à?” Vân Tử Lăng nhếch môi cười: “Vậy tôi tìm nhà khác, chắc hẳn người ta sẽ rất thích, có lẽ còn trả tôi nhiều hơn!”
Nói xong, cô lập tức đứng lên.
“Ấy, ấy, ấy, cô Vân, cô ngồi đi đã, đừng như