Thành phố Nam Dương lại mưa.
Vân Tử Lăng đứng trước khu mộ, cả người cô đều lộ ra vẻ cô đơn.
Mộ Niệm Quang chỉ lặng lẽ đứng ở một bên che ô cho cô.
Mạnh Thiên Tùng được chôn bên cạnh Bạch Hải Quỳnh.
Vân Tử Lăng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn hai người đối xử tốt với cô nhất trở thành tấm bia đá lạnh lẽo.
Trong nhất thời mắt cô cảm thấy chát chát.
Mấy giây sau, đôi mắt ấy như bị phủ bởi một làn sương mù mờ trong tiết trời mưa tầm tã này.
Mộ Niệm Quang đứng bên cạnh chỉ nặng nề thở dài một tiếng, không biết nên làm sao an ủi cô.
“Anh Niệm Quang, có phải em làm sai rồi hay không…”
Một lúc sau, giọng nói của cô mới nhẹ nhàng vang lên, một câu này lại có chút run rẩy.
Mộ Niệm Quang nghiêng đầu nhìn cô, nhìn cô rũ mắt, lông mi thật dài âm u hạ xuống.
“Em không có sai, tất cả là do những con người ác độc kia, dì Bạch rất thiện lương, chú Mạnh cũng là người tốt…”
“Ha.” Vân Tử Lăng nhẹ nhàng cười một tiếng, một tiếng cười này lại tràn ngập ý cười đắng chát: “Người tốt…”
Cô ngẩng đầu sau đó nghiêng đầu nhìn sang Mộ Niệm Quang, đột nhiên cười một tiếng: “Em không muốn làm người tốt, em muốn làm người xấu, một kẻ rất xấu rất xấu!”
“Tử Lăng!” Mộ Niệm Quang không khỏi nhíu mày.
Vân Tử Lăng nhàn nhạt cười một tiếng, sương mù trong mắt dần dần biến thành nước: “Thế giới này chính là không công bằng như thế, người tốt sẽ sống không lâu, tai họa để ngàn năm mà!”
“Tử Lăng…”
Vân Tử Lăng nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Mộ Niệm Quang, dần dần thu lại ánh mắt, sau đó cô lại nhìn về phía bia mộ.
Một giây sau, cô đi lên trước, vươn tay một chút rồi sờ lấy mộ bia, nước mặt càng ngày càng rơi nhiều: “Chú Mạnh, thật xin lỗi…”
“Chú Mạnh, thật xin lỗi…”
“Chú Mạnh, thật xin lỗi…”
“Thật xin lỗi…”
“Tử Lăng!” Mộ Niệm Quang vội vàng ngồi xuống.
Lúc này Vân Tử Lăng đã quỳ gối trên mặt đất tràn đầy hơi nước, cô quỳ, nằm rạp trên mặt đất, sau đó dập đầu thật mạnh trước mộ Mạnh Thiên Tùng.
“Là cháu đã giết chú… Là cháu giết chú…”
“Tử Lăng em đừng như vậy, em!” Mộ Niệm Quang vội vàng muốn lôi kéo cô đứng dậy.
Vân Tử Lăng lại đột nhiên ngẩng đầu quát: “Em là hung thủ giết người!”
“Tử Lăng, em nói bậy bạ gì vậy?!” Mộ Niệm Quang nhíu mày, trong mắt cũng có chút không vui: “Em! Chúng ta về rồi nói sau.”
Vân Tử Lăng bỗng nhiên hất tay của anh ta ra: “Anh cũng biết không phải sao? Nếu như không phải là bởi vì em, chú Mạnh sẽ không phải chết, thật ra em mới thật sự là hung thủ!”
“Vân Tử Lăng!” Mộ Niệm Quang tức giận, giọng cũng không kiềm chế được mà cao hơn: “Đây không phải là lỗi của em, sao em lại đặt trách nhiệm ấy lên người mình cơ chứ!”
Nói xong, Mộ Niệm Quang cảm thấy ngữ khí của mình có chút nặng, giọng nói cũng bắt đầu dịu lại: “Anh biết Chú Mạnh chết em rất khó chịu, nhưng mà chuyện này không liên quan đến em, em đừng như vậy!”
Vân Tử Lăng không nói chuyện, mà là ngơ ngác cười.
Không liên quan?
Sao lại không liên quan?
Nếu như không phải do cô, Mạnh Thiên Tùng sẽ không phải chết!
Đều là do cô, đều là lỗi của cô!
Cô chính là sao chổi.
Tất cả những người quan tâm cô, cuối cùng đều không có kết cục tốt!
“Đứng dậy đi, Tử Lăng, chúng ta trở về.” Mộ Niệm Quang dìu cô đứng lên.
Mà Vân Tử Lăng lại rút tay mình về, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Về sau chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa, em tự trở về!”
Nói xong cô lập tức đi đến cầu thang.
Mộ Niệm Quang bước lên phía trước một bước rồi bắt lấy cổ tay của cô: “Tử Lăng, em sao vậy?”
Vân Tử Lăng không nhúc nhích, giọng nói cô lại lạnh lùng đến kỳ lạ: “Mộ Niệm Quang, em đã là phụ nữ có chồng, anh cảm thấy chúng ta gần nhau như vậy có được không?” Nói xong, cô lại nhẹ nhàng cười một tiếng: “Chồng em sẽ không vui!”
Tay của Mộ Niệm Quang lập tức buông lỏng.
Thấy vậy, Vân Tử Lăng tiếp tục đi về phía trước.
“Tử Lăng!” Mộ Niệm Quang vội vàng đuổi theo: “Anh không có bất cứ ý gì khác với em, như anh đã nói, anh sẽ là anh Niệm Quang của em, Hoắc Ảnh Quân cũng biết điều đó, anh sẽ không có bất cứ…”
“Anh xác định?” Vân Tử Lăng nhìn thẳng ánh mắt của anh: “Anh thật sự không có một chút ý nghĩ nào với em sao?”
Mộ Niệm Quang yên lặng.
Vân Tử Lăng ‘xì’ khẽ cười một tiếng: “Làm bà Hoắc rất không dễ dàng, em cũng không muốn dễ dàng từ bỏ nó, nên chúng ta đừng dây dưa với nhau nữa, được không?”
Nói xong, cô quay người đi thẳng.
Nhưng mà lại không ai thấy được cô lúc này…
Một khắc này khi cô xoay người, nước mắt làm sao cũng không ngăn lại được…
Bây giờ cô không muốn liên lụy đến bất kỳ người nào.
Một người cũng đều không muốn!
Anh Niệm Quang, thật xin lỗi…
Một lát sau, cô lên xe.
Hơn ba mươi phút sau, cô xuống xe gặp được một người.
Người này đeo kính đen, lại mang theo mũ, bộ dáng lén lén lút lút.
Vân Tử Lăng cũng mang theo mũ và khẩu trang xuống xe.
Hai người ra hiệu cho nhau, sau đó lập tức mở miệng.
“Đồ đâu?”
“Tiền đâu?”
Vân Tử Lăng mở túi ra, bên trong có một xấp tiền thật dày.
Người đàn ông kia đếm tiền trước, anh ta muốn nhìn xem là thật hay giả.
Sau đó, đem đồ vật kia đưa cho cô, hỏi: “Cô muốn nổ cái gì? Là phòng cũ, hay vẫn là sườn đất?”
Vân Tử Lăng nhận đồ vật, không trả lời anh ta.
“Này cô gái, tôi nói cho cô biết, đồ này có sức mạnh rất lớn, khi cô làm thì phải trốn xa một chút, nếu xảy ra sự cố gì tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu!” Người đàn ông kia liên tục dặn dò.
“Có tác dụng sao? Có thể nổ chết người không?”
Người đàn ông kia sững sờ: “Cô muốn làm gì?’
“Có thể nổ chết người không?” Cô lại hỏi một câu.
Người đàn ông kia nhíu mày, nhưng vẫn nói thật: “Đương nhiên, thứ này có sức mạnh vô cùng lớn, này, không phải cô đang muốn… Này này, tôi đưa cho cô thứ này không phải để cô giết người đâu đấy!”
Vân Tử Lăng không nói chuyện, cất thứ này vào trong túi rồi nói: “Tôi biết rồi, yên tâm đi, không liên quan gì đến anh.”
Sau đó cô quay người, lên xe.
Người đàn ông kia thấy vậy có chút không hiểu, nhưng anh ta nhìn tiền, sau đó vẫn nhếch miệng cười một tiếng.
Sau đó anh ta lập tức rời khỏi hiện trường.
Trên xe, Vân Tử Lăng gọi điện thoại cho Vân Hâm Bằng: “Hai mươi phút sau, tôi sẽ về nhà họ Vân, tôi có một thứ muốn cho ông xem.”
Nói xong, lại nhắn một tin cho Cố Di Nhân phát một cái tin nhắn: ‘ Cố Di Nhân, hai ngày trước tôi đã quay được một cái video, nữ chính hình như chính là bà đấy,