Vân Tử Lăng lại Mộ Niệm Quang đẩy đến.
Mẫn Hy vẫn luôn canh giữ bên người cô, cô ấy chưa từng nhìn thấy xã hội đen.
Nhưng mà đột nhiên nhìn thấy nhiều người mặc đồ đen như thế này, khí thế của người nào cũng đều hung hăng như vậy.
Nhất thời Mẫn Hy có chút kinh sợ, ách…
Đáng sợ quá đi!
“Bà chủ.” Quách Sở Tiêu đi ra, đón tiếp cô.
Nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô, vô cùng kinh ngạc, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, sao lại gầy đến thế này rồi?
Mộ Niệm Quang gật đầu, đẩy cô đi vào trong.
Rất nhanh, người bne trong đã mở cửa ra.
Đây là một nhà kho rất lớn, vừa bước vào liền là một hành lang rất dài.
Bên trong có một số âm thanh máy móc đang hoạt động, cũng không ít người đang đi tới đi lui.
“Nơi này là…”
“Nơi này là một nhà kho mà chúng ta nhận thầu, bên trong làm một chút linh kiện công nghiệp, đương nhiên có lúc muốn đào tạo một số người, đều cần có một chỗ để đặt chân.” Người nói chuyện là người phụ trách của chỗ này.
Mộ Niệm Quang liền hiểu rõ, những người làm việc dưới này của bọn họ, không chỉ ở bên ngoài làm mấy chuyện xã hội đen.
Mà bề ngoài thì cũng đang làm việc.
Như vậy, không chỉ hai bên đều có thu nhập, mà những người anh em này cũng dễ ăn nói với người nhà hơn.
Còn nữa, như vậy thì sẽ không làm cho người khác chú ý.
—
Bên trong phòng làm việc.
“Tôi như vậy nhìn có ổn hơn không?” Hoắc Ảnh Quân vừa nhìn vào trong gương, vừa hỏi Long Thiên.
Long Thiên gật đầu, cậu ta chưa từng nhìn thấy Hoắc Ảnh Quân như vậy.
Hai ngày nay, anh vẫn luôn đợi ở đây, lôi thôi lếch thếch, không ngủ cũng không ăn, vừa nhận được một cuộc điện thoại thần bí thì liền đi ra ngoài.
Nhưng mà không lâu sau, lại cúi đầu ủ rũ mà quay về.
Ngay hôm sau bắt được thím Phương và con trai bà ta, anh mới có tinh thần lại.
Chỉ là ánh mắt vẫn trống rỗng như cũ.
Chỉ có khi đối mặt với ba người kia, thì ánh mắt mới trở nên tàn nhẫn, độc ác.
Nhưng giờ trong mắt anh lại toát ra sự sợ hãi, chờ mong, cùng với nhưng sự bất an…
Long Thiên biết, chỉ có yêu sâu đậm một người, mới có thể biến thành như vậy.
“Anh cả.” Cửa bị mở ra, người phụ trách vội nói: “Bọn họ đến rồi.”
Cánh tay Hoắc Ảnh Quân đang cầm dao cạo râu khẽ run lên một chút, sau đó để đồ xuống, xoáy người nhìn sang.
Người thiếu nữ ngồi trên xe lăn, buông mắt xuống.
Cô gầy rồi.
Gầy đi rất nhiều.
Anh nhìn cô, một tia sáng hiếm có lướt qua ánh mắt sâu thẳm: “Em, em đến, đến rồi.”
Mẫn Hy nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân cũng cảm thấy choáng váng.
Chuyện gì mà Hoắc Ảnh Quân cũng gầy đi nhiều như vậy?”
“Bọn họ đâu?” Cô không ngẩng đầu, giọng nói đầy bình tĩnh.
“Tôi đưa em đến.”
Hoắc Ảnh Quân nói xong, liền đi lại, Mộ Niệm Quang thấy vậy liền vội vàng đứng sang một bên, muốn để cho anh đẩy.
Nhưng mà…
“Đừng chạm vào tôi.” Giọng nói lạnh lẽo của cô vang lên.
Bàn tay Hoắc Ảnh Quân liền dừng lại giữa không trung.
Mọi người đều bị hành động đó làm cho không biết phải làm như thế nào.
“Chuyện đó, bọn anh ở bên ngoài đợi em.” Mộ Niệm Quang tóm lấy Mẫn Hy, đưa cô đi ra ngoài cùng anh ta.
Long Thiên cũng là một người nhanh nhạy, thấy vậy cũng vội khoát tay một cái, thủ hạ bên trong đều rời đi.
Bên trong phòng làm việc to lớn, giờ chỉ còn lại hai người.
Trong nhất thời, ai cũng không mở miệng.
“Dẫn đường đi.” Giọng nói cô lạnh lẽo rơi xuống, không hề có một gợn sóng, giống như nhịp tim cô đã chết không còn tung tích nữa.
Nghe vậy, Hoắc Ảnh Quân không làm sao có thể che giấu đi sự mờ mịt và trống rỗng trong đôi mắt.
“Niệm Quang nói em không ăm gì, tôi đẩy em đi.” Nói xong, không để ý đến sự chống cự của cô, liền nắm lấy tay đẩy.
Hai tay Vân Tử Lăng cũng cầm lấy được bánh xe lăn, cô đang ngăn không cho anh đẩy.
Hoắc Ảnh Quân hít sâu một hơi, nở một nụ cười đầy lúng túng, không thể xua đuổi đi vẻ u sầu sâu trong đó, giọng điệu có chút bi thương: “Để lại chút sức, em mới có thể đối mặt với bọn họ!”
Vân Tử Lăng ngẩn ra, đôi tay dần dần nắm chặt.
Giây tiếp theo liền buông lỏng ra, đặt tay lên đùi mình.
Người đàn ông cười một tiếng cay đắng, rồi đẩy cô vào trong.
Mấy phút sau, đi đến một văn phòng, có mấy người đàn ông đứng ngoài cửa.
Bọn họ nhìn thấy Hoắc Ảnh Quân, vội hành lễ: “Tổng giám đốc Hoắc!”
“Mở cửa ra.”
Mấy người đó vội mở cửa ra.
Hoắc Ảnh Quân liền đẩy cô vào trong, sau đó, cánh cửa lại bị đóng lại.
Vừa đi vào trong liền có thể nhìn thấy văn phòng này rất lớn.
Trong cùng có một chiếc giường rất lớn, trên giường có một người phụ nữ đang không có đủ vải để che thân…
Hoắc Ảnh Quân đưa cô về phía trước, rồi đứng sang một bên.
Lúc này Vân Tử Diễm cũng đã tỉnh lại, vừa nãy cô ta bị người ta lôi xuống giường.
Sau đó thay chiếc giường bẩn thỉu không thể tả kia thành một chiếc giường đơn mới.
Mà cô ta cũng được lau chùi qua loa, sau đó lại bị vứt lên chiếc giường anyf.
Một đống giấy vệ sinh trong thùng rác cũng không thấy nữa.
Cô ta cho rằng, đã hết hành hạ rồi…
Hóa ra là vì cô đến rồi?
“A.” Cô ta nằm lỳ trên giường, nhìn cô, nở nụ cười, cười vô cùng càn rỡ.
Vân Tử Lăng không nói gì, cứ như vậy mà nhìn cô ta, từ những vết máu và vết bầm trên người cô ta, thì cô cũng hiểu được là đã có chuyện gì xảy ra.
“Nhìn thấy dáng vẻ giờ đây của tao, hài lòng không?” Vân Tử Diễm muốn chống người ngồi dậy.
Nhưng mà cơ thể bị hành hạ quá lâu rồi nên cô ta căn bản không thể dùng lực được nữa.
Thế nhưng cô ta lại không muốn mình nhếch nhác như vậy, liền bò về phía đầu giường.
Cố bám lấy đầu giường, chậm rãi chống đỡ cơ thể uể oải của mình lên.
“Vân Tử Lăng, mày vui rồi đúng không?”
Cô ta dựa vào đầu giường, ánh mắt đỏ như máu mà nhìn cô, đó là phẫn nộ.
“Chị vui không?” Cô hỏi ngược lại.
Nhưng mà, điều cô không thể khống chế được đó chính là bàn tay của cô đang nắm rất chặt rất chặt, cả người đều vô cùng căng thẳng.
Hận, cô vô cùng hận cô ta.
Mà trạng thái không tự nhiên của cô lại rơi vào trong mắt của người đàn ông.
Nhất thời khuôn mặt người đàn ông tràn đầy đau thương.
Nghe thấy vậy, Vân Tử Diễm nở nụ cười, cười rất lớn tiếng: “Ha ha ha, ha ha ha, đương nhiên là tao vui rồi, giết chết con của mày, tao vui cực kỳ! Ha ha ha ha ha!”
Hoắc Ảnh Quân nghe thấy vậy, vốn chỉ là những ngọn lửa tức giận giờ đã đạt đến đỉnh điểm, không nhịn được liền muốn tiến lên bóp chết cô ta.
Nhưng anh vừa mới bước một bước, áo đã bị người ta kéo lấy.
Hoắc Ảnh Quân nhíu mày nhìn lại, tay Vân Tư Lăng dang nắm lấy áo anh.
“Anh đi ra ngoài được không, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ta!”
Cô vẫn không ngẩng đầu, giọng điệu rất lạnh nhạt.
Nhưng mà nhìn kỹ thì thấy tay cô đang run rẩy.
Hoắc Ảnh Quân không khỏi nhíu mày: “Tôi ở đây với em.”
“Anh thấy giờ cô ta vẫn có thể làm tôi bị thương sao?” Ánh mắt cô lại nhìn về phía Vân Tử Diễm đang nằm trên giường, con ngươi bắt đầu sung huyết.
Lúc này cho dù Vân Tử Diễm có đến được gần, thì hai chân cô ta vẫn đang run rẩy như cũ, tay cũng run cầm cập.
Rõ ràng trước đó đã bị phá hủy thất nặng.
Bây giờ cô ta, đừng nói là động vào cô, cho dù là xuống giường cũng cần có dũng khí.
Hoắc Ảnh Quân thấy vậy, thuận miệng nói: “Tôi đứng ngoài cửa đợi em, có chuyện thì em cứ gọi tôi!”
Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại hai người.
“Sao mày lại cam lòng để anh ấy rời đi?” Vân Tử Diễm mỉa mai mà nhìn về phía cô: “Không phải là mày nên giả bộ đáng thương, kiếm sự đồng cảm khi ở trước mặt anh ấy sao?”
Vân Tử Lăng chống lên ghế, chậm rãi đứng lên.
Bước chân của cô có chút không vững, không ăn bất cứ cái gì, đương nhiên là không được bao nhiêu sức lực.
Cô bước từng bước về phía cô ta, trong mắt tràn ngập màu đỏ tươi phẫn nộ.
Vân Tử Diễm nhìn cô, ánh mắt cũng tràn đầy sự thù hận: “Sao nào, có phải là mày đặc biệt hận tao không, giờ rất muốn giết chết tao, báo thù cho con mày hả?”
Vân Tử Lăng đi đến trước mặt cô ta, đứng từ trên cao nhìn xuống cô ta.
Giây tiếp theo dùng toàn bộ sức lực của mình mà tát một cái.
Một tiếng “bốp” vang lên.
Mà tiếng này lại làm cho Hoắc Ảnh Quân sợ hết hồn, trực tiếp mở cửa ra.
Trên giường, Vân Tử Diễm chật vật mà ngã trên giường.
Cơ thể Vân Tử Lăng hơi run rẩy, bàn tay đánh người đang run lẩy bẩy.
Mệt quá đi, mới hai ngày không ăn uống, đánh người cũng phí sức như vậy!
“Tử Lăng…” Hoắc Ảnh Quân vội đỡ lấy cô, ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn Vân Tử Diễm trên giường.
Một tát này làm cho lỗ tay Vân Tử Diễm ong ong, cô ta nằm trên giường, một hồi lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.
Tiếp đó, cô ta chậm rãi chống người lên, khóe miệng cô ta đang chảy máu, mặt cũng có chút sưng.
“Ha ha, thoải mái, thực sự là thoải mái!”
Vân Tử Diễm liếm vết máu nơi khóe miệng, đau đến nỗi cô ta vô thức mà nhíu mày một lúc.
“Cô ta không đáng để làm bẩn mất tay em!” Người đàn ông giống như là đã nén giận rất lâu, tiếng gần nhẹ thoát ra khỏi cổ họng. “Tôi sẽ trừng trị cô ta thay em!”
Đột nhiêm Vân Tử Diễm nở cười, ánh mắt của người đàn ông này thực sự là tràn đầy chán ghét, rốt cuộc là anh căm ghét cô ta nhiều như thế nào chứ?
Cô ta trở thành bộ dạng như thế này, còn không phải vì anh hay sao?
“Ha ha ha, lòng người dễ thay đổi mà, thực sự là quá tổn thương rồi!”
Vân Tử Lăng nhìn bộ dạng của cô ta, đột nhiên nở nụ cười.
Nụ cười tràn đầy sự mỉa mai, vô tình.
“Vân Tử Diễm, chị thực sự rất đáng thương đó!” Cô nhìn cô ta, khẽ nở nụ cười: “Vì một người đàn ông không yêu mình, chị mất đi toàn bộ mọi thứ, tình thân, huyết thống, đạo đức, còn cả lương tâm…”
Vân Tử Diễm một tay bụm mặt, nhìn chằm chằm vào cô.
Vân Tử Lăng tiếp tục mỉa mai: “Từ nhỏ cuộc sống của tôi đã không giàu có, nhưng tôi rất hạnh phúc, bởi vì tôi có tình yêu, mẹ yêu tôi, bạn bè yêu tôi, các cô chú trong ngõ đều yêu thương tôi, Vân Tử Diễm, chị thì sao? Ai yêu chị?”
Nụ cười của Vân Tử Diễm liền cứng đờ.
Yêu?
Ai yêu cô ta?
“Vân Hâm Bằng yêu chị sao? Đó là tính toán, Cố Di Nhân yêu chị, đó là lợi dụng, Hoắc Ảnh Quân yêu chị, đó là ủy thác, Khúc Tịnh Kỳ yêu chị, đó là thay thế, một đời của chị đều là sống vì lợi ích của người khác, chị có một người thực sự yêu chị không?”
Sắc mặt Vân Tử Diễm liền trở nên đen xì, cô ta run lẩy bẩy mà nói: “Tao, tao