Một tuần sau, Vân Tử Lang vẫn ở trong phòng của Mộ Niệm Quang, không rời đi một bước.
Mặc cho Mẫn Hy và Mộ Niệm Quang rủ cô cùng đi ra ngoài, nhưng cô vẫn từ chối.
Nhưng mà, sáng sớm hôm nay, cô ấy đã tỉnh lại.
“Ồ, sao em lại dậy sớm vậy?” Mộ Niệm Quang đang chuẩn bị bữa sáng, nhìn thấy cô thức dậy thì có chút giật mình.
Vân Tử Lăng nhìn về phía anh ta, khẽ nở nụ cười, một tuần này, khí sắc của cô đã tốt hơn trước rất nhiều.
Nhưng mà đôi mắt kia vẫn quầng thâm như trước: “Ngày mai là ngày Vân Hâm Bằng bị tuyên án, hôm nay em muốn ra ngoài đi dạo.”
“Thật sao, vừa đẹp, đi cùng đi!” Nói xong, Mộ Niệm Quang liền tháo tạp dề xuống.
Vân Tử Lăng vội nói: “Không cần đâu, hôm nay em muốn đi dạo một mình!”
Mộ Niệm Quang có chút kinh ngạc: “Một mình sao? Em muốn đi đâu?”
“Yên tâm đi, em sẽ không có chuyện gì đâu, ông ta còn chưa bị tuyên án mà.” Nói xong, cô liền đi ra cửa.
Mộ Niệm Quang đi theo phía sau: “Em còn chưa ăn bữa sáng mà?”
“Em không đói, lát nữa em ra ngoài ăn ngoài một chút, chuyện đó, anh Niệm Quang, anh cũng không ở nhà cùng em đâu, anh đến công ty đi, mấy ngày nay ở lại đây, vẫn luôn khiến anh bận tâm, thực sự rất xin lỗi!”
Mộ Niệm Quang nhíu mày: “Anh là anh của em, có gì mà phải xin lỗi chứ?”
Vân Tử Lăng nở nụ cười, gật đầu: “Ừm, chuyện đó, em đi trước đây!”
“Thực sự không cần anh đi cùng sao?”
“Không cần đâu!” Tiếng nói của cô càng ngày càng xa.
Rời khỏi khhu nhà của Mộ Niệm Quang, cô vẫy tay bắt một chiếc xe taxi, đi đến chợ hoa.
Sáng ra cô đã đến chợ bán hoa và chim, để mua được những bông hoa tươi nhất.
Sau đó lại mua hoa quả tươi, cuối cùng đi đến nghĩa trang Giáng Trần.
Cô đặt hoa tươi, hoa quả ở trước bia mộ Bạch Hải Quỳnh và chú Mạnh.
“Mẹ, chú Mạnh…”
Cô khẽ lên tiếng: “Sợ rằng hôm nay là ngày cuối cùng con tới thăm hai người rồi, con phải đi rồi, phải rời khỏi thành phố Nam Dương rồi…”
Cô vừa nói, vừa quỳ gối trước bia mộ của họ, dùng khăn sạch lau tấm ảnh của Bạch Hải Quỳnh và của Mạnh Thiên Tùng.
“Yên tâm đi, con sẽ sống thật tốt thật tốt.”
Cô vừa lau chùi vừa nói: “Giờ con có rất nhiều tiền, con sẽ mua một căn nhà ở vùng duyên hải, mặt hướng về biển, xuân về hoa nở, con cũng sẽ không cô đơn, con sẽ nuôi một con cún nhỏ, một con mèo nhỏ, con còn gieo trước cửa một cây hoa quế…”
Tay cô hơi dừng lại, thực ra giấc mơ này vẫn luôn là giấc mơ của cô và mẹ.
Cô vẫn nhớ Bạch Hải Quyền đã từng nói ‘đợi sau này con lớn lên, có tiền, chúng ta sẽ mua một căn nhà, đối diện với biển lớn, xuân về hoa nở’.
Khóe miệng cô nở một nụ cười cay đắng: “Con sẽ phải sống giống như mẹ, tích cực tiến về phía trước…”
Ánh mắt cô có chút ảm đạm, bàn tay đang lau chùi cũng chậm lại: “Mẹ, mẹ ở bên đó nhớ chăm sóc con cho con nhé, nói cho nó biết, con yêu nó lắm…”
Cô vừa nói, vừa khóc.
“Con không khóc, con đã nói là con không khóc…”
Bàn tay đang lau chùi cũng run rẩy kịch liệt: “Nhưng mà tại sao con lại vô dụng thế này, con không thể khống chế được nó…”
Cô dần dần ngồi xuống mặt đất, hai tay che kín mặt, bưng mặt mà khóc nấc.
Một hồi lâu sau.
Cô dần buông tay mình ra, đôi mắt đang sưng đỏ lên rồi.
“Chú Mạnh, xin nhờ chú ở bên đó chăm sóc cho mẹ cháu!”
Cô nhìn về bia một của Mạnh Thiên Tùng mà mỉm cười.
Sau đó chậm rãi đứng dậy.
“Mẹ, chú Mạnh, con đi đây!” Cô hít sâu một hơi: “Yên tâm đi, sau này con sẽ quay lại thăm hai người!”
Nói xong, quay người, rời khỏi nơi đây.
Chỗ cần đến tiếp theo, là nhà họ Hoắc.
Ngày mai sẽ là ngày Vân Hâm Bằng bị tuyên án.
Nếu như không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, với hành vi phạm tội của ông ta thì chắc chắn tội không nhẹ.
Một khi tuyên án, cô sẽ không còn gì phải ở lại thành phố Nam Dương này nữa.
Nhưng mà, thẻ căn cước của cô, lại để trong phòng của nhà họ Hoắc.
Cô muốn đến lấy về.
Dù sao, cho dù là ngồi máy bay hay là ngồi tàu hỏa, không có thẻ căn cước, thì khó mà đi được.
Chiếc xe chạy vội trên đường.
Sau bốn mươi phút đã đến nhà họ Hoắc.
Bảo vệ nhìn thấy cô liền mở cửa.
Một tuần này, người ngoài đều thảo luận rất sôi nổi.
Ngay cả chuyện cô bị sẩy thai cũng bị lộ ra.
Tất cả mọi người đều đan suy đón, giờ cô sẩy thai thì cô Thái lại tỉnh lại.
Rốt cuộc tình cảm của Hoắc Ảnh Quân sẽ thuộc về ai đây?
“Bác tài à, phiền ông chờ tôi một lát!”
“Được!”
Xuống xe cô lại nhìn thấy nơi mà vừa quen lại vừa có chút xa lạ này.
Tiếp đó, khóe miệng miễn cưỡng nở một nụ cười, rồi đi vào trong.
“Mợ chủ.” Mặc dù mỗi người hầu nhìn thấy cô đều rất kinh ngạc, nhưng vẫn hành lễ chào hỏi.
Vân Tử Lăng vẫn như cũ, không có lý do gì mà đi thẳng vào bên trong.
Trong phòng khách, người hầu đang quét dọn vệ sinh.
Cô vẫn chưa nhìn thấy Khúc Tịnh Kỳ.
Liền đi thẳng lên tầng ba.
Đẩy cửa phòng ra cô hơi ngây ngẩn một lát.
Nhưng vẫn đi vào trong.
Trong phòng, vẫn mang bộ dạng trước lúc đi.
Bởi vì có người hầu quét dọn mỗi ngày, trong phòng vẫn rất sạch sẽ.
Ngày nào cũng đặt loại hoa tươi mà cô thích ở trên bàn.
Toàn bộ phòng ngủ đều tràn đầy ấm áp và mùi thăm.
Vân Tử Lăng nhìn qua một chút, liền đi đến bên tủ quần áo, mở cửa ra, kéo ngăn cửa ở trong cùng ra.
Thẻ căn cước, sổ hộ khẩu Vân Tử Diễmm im lìm trong đó.
Còn có, giấy chứng nhận kết hôn…
Cô nhìn thấy quyển sổ màu đỏ, sững sờ vài giây.
Nhưng chỉ có vài giây thôi, cô lấy thẻ căn cước và sổ hộ khẩu của mình ra, bỏ vào trong túi của mình.
Ngay sau đó liền xoay người đi ra khỏi cửa.
Cô không muốn ở lại chỗ này lâu hơn một phút giây nào nữa.
Cầm lấy đồ, bước xuống lầu, người hầu nhìn thấy cô liền gật đầu chào hỏi.
Cô đi thẳng ra cửa, bởi vì tài xế taxi đang ở đây đợi cô.
“Mợ chủ, cô muốn đi đâu vậy?” Thím Trương ở trong vườn hoa, vừa nhìn thấy cô liền chào đón.
Vân Tử Lăng nhìn về phía thím Trương, khẽ cười: “Tôi đã không còn là mợ chủ nữa rồi.”
Thím Trương nhíu mày: “Này, này là có ý gì? Chẳng lẽ, thực sự là muốn ly hôn như người ta đòn sao?”
Vân Tử Lăng