“Vân Tử Lăng không nói chuyên ấm ức khóc.
“Tử Lăng”… Anh khẽ nâng mặt cô lên, đau lòng nhưng không biết phải làm sao.” Là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, em đừng khóc nữa có được không?”
Vân Tử Lăng nước mắt lưng tròng nhìn qua anh
“Anh biết… Là anh không nên thương hại cô ta, tất cả những gì bây giờ đều là do cô ta tự gặt lấy… Thế nhưng anh không thể nào tưởng tượng ra việc cô ta đã làm em sảy thai.”
Hoắc Ảnh Quân cố gắng giải thích cho cô nhưng cô không nghe nổi.
Anh biết, cô là đang nhớ đến chuyện hôm đó.
“Em cũng biết rồi đó, đối phó với kẻ địch, nếu để bản thân tồn tại sự thương hại nào đó như vậy kẻ bị tổn thuwong lại chính là em, mất đi đứa con của chúng ta chính là ví dụ, không phải sao?” Anh tận lực nhẹ nhàng cố gắng trấn an cô.
Vân Tử Lăng nhìn qua anh, nhẹ nhàng đẩy anh ra. Một giây sau liền dựa vào tủ quần áo, chậm rãi ngồi xuống mặt đất.
Cuối cùng lại ngồi co ro, tự lẩm bẩm… “Tôi đều hiểu, cái gì cũng đều hiểu…..thế nhưng đến cuối tôi vẫn là người bị tổn thương…”
Cô ôm lấy bản thân, dựa vào đầu gối, cả người liền run rẩy.
Đương nhiên, cô nhớ tới hình hài đứa trẻ đó.
Hoắc Ảnh Quân thấy thế trong lòng khó chịu không thôi.
Anh ngồi xuống, định vươn tay ôm lấy cô, nhưng rồi lại dừng lại.
Để cho cô khóc.
Có lẽ khóc xong lòng cô sẽ nhẹ nhõm hơn.
Vân Tử Lăng không biết cô đã khóc bao lâu,cũng không biết vì sao muốn khóc ra cái bộ dạng như này.
Đến khi cô ngẩng đầu lên hai mắt đã sưng vù.
Người đàn ông đứng truwosc mặt cô im lặng chờ lấy, không muốn quấy rầy.
Nhưng sâu trong mắt vẫn toát ra vẻ lo lắng.
Cô nhìn về phía anh, chớp mắt, một giây sau liền chống vào tủ tự đứng lên.
Đâu ai biết rằng, chân cô đã tê tái, toàn bộ cơ thể mất thăng bằng.
Anh vội vàng đứng dậy định đỡ lấy cô nhưng lại quên mất bản thân cũng vừa ngồi xổm nên cũng không khá hơn cô chút nào.
Hai người liền đụng phải nhau, dưới chân đã mềm nhũn bất giác đều ngã xuống giường.
Anh ở trên, cô ở dưới. Hoắc Ảnh Quân ngã lên người cô theo quán tính bất giác khiến môi anh khẽ chạm vào da thịt của cô.
Lúc này, Vân Tử Lăng cũng lập tức đờ người ra, không biết phải làm như nào.
Người đàn ông kia môi còn dán chặt lên da thịt cô, sự ấm ức trào lên.
Vân Tử Lăng cả người đều ngây ra mà quên đi nên phản ứng như nào.
Anh nhắm mắt lại, yết hầu nhấp nhô từng hồi, toàn thân bắt đầu nóng rực.
Tiếp đến, từ từ chống len nhìn cái thân thể, nhìn bộ dáng của ” vô cùng đáng thương” kia của cô.
Ngay lập tức nhen nhóm đốm lửa rực lên bên trong.
Vân Tử Lăng ngay lập tức nhìn thấy trong mắt người đàn ông trước mặt sinh ra một đám lửa, liền theo bản năng muốn đẩy hắn ra.
Lại không ngờ rằng, tay của cô vừa đụng phải bộ ngực của anh thì anh lập tức mất không chế, cúi xuống hôn lên môi của cô…
Vân Tử Lăng có chút mông mị, chỉ cảm thấy anh hôn quá nhanh, tựa như vòi rồng quấn lấy môi cô.
—–
Nụ hôn của hắn, thô bạo, cuồng nhiệt, nóng bỏng.
Nàng có chút Chịu không nổi, cái này là bị ép hôn a.
Sau một hồi quấn lấy nhau, cô thở sắp không nổi anh mới chịu buông ra, môi cô bị hôn cho sưng đỏ lên. Cô thở hôn hển, vừa xém chút nữa là ngạt thở.
Anh nhìn về phía cô không khỏi bật cười.
Vân Tử Lăng nhíu mày, tay run rẩy, từ lúc anh hôn cô đến giờ tay cô vẫn luôn nắm chặt lến áo sơ mi của anh.
“Hoắc…. Hoắc Ảnh Quân…”
“Anh đây” Anh nhẹ nhàng cất giọng trầm ấm, thỏ thê bên tai cô.
“Anh, anh đừng dựa vào gần như vậy.”..
“Nào có gần đâu?”
“Rõ ràng là rất gần rồi, còn chối.”
“Có sao? Là vậy hả?”
“Hoắc Ảnh Quân, anh, anh đứng dậy đi a.”
Cô dùng hết sức lực cố đẩy anh ra, lại do run rẩy nên vô tình làm cúc áo của anh rơi ra…
Thế là, bàn tay nõn nà của cô ngay lập túc luồn vào bên trong, tay dán lên lồng ngực ấy….
Vân Tử Lăng: “….”
“Tử Lăng, là em cố ý a!” Anh đôi mắt nhìn sâu xuống, hô hấp đồng thời cũng hỗn loạn lên.
“Không có, không có, không phải như anh nghĩ đâu a…”
Nàng càng hỗn loạn, liền tìm cách đẩy anh ra, càng đẩy thì bàn tay kia lại càng hỗn loạn lần mò bộ ngực của anh….. Thiệt lợi hại a….
Quá trình này cứ lặp lại chẳng phải đang tăng sự kích thích trong anh hay sao.
Hoắc Đình Thâm liền nắm lấy bàn tay không an phận kia của cô, anh mắt sâu thẳm nhìn cô, môi khẽ nhếch lên, khàn khàn cất riếng.
“Em là đang muốn đùa chết anh có đúng không?”
Vân Tử Lăng vô tội nhìn qua anh.
Bây giờ là cái tình huống gì thế này, cái ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác thế này?
Mẫn Hy: ” Mình muốn lập tức đi ra sân bay đón Quang ca ca a, cậu muốn đi cùng không?”
Vân Tử Lăng có chút xấu hổ không dám nhìn cô ấy, cúi đầu.
Mẫn Hy nhìn cái cảnh tượng trước mắt, quần áo không chỉnh tề, đàu tóc rối bời, lại nhìn về phía kia vị chủ nhân chỉnh tề ở trên giường cũng lộn xộn chịu không nổi, cô ấy có ngu cũng biết là chuyện gì đang xảy ra.
Vân Tử Lăng nói chuyện, Mẫn Hy cũng không dám phản ứng lại, liền nhì về phía cô, thuận mắt lại nhìn phía kia đang ở trên giường.
Nhất thời mặt cô ấy đỏ lên.
Xấu hổ.
Rõ ràng là xấu hổ chết đi được.
Vô cùng xấu hổ.
Mẫn Hy xấu hổ, “trời ạ, sớm biết bọn họ riêng tư trong phòng thì cô đã không nhiều lời như vậy”
Không phải trước đó Vân Tử Lăng không phải còn lạnh lùng, trở mặt với nhau sao….
Cái này….
Xem ra cô ấy là đang lo chuyện bao đồng rồi…
Đang suy nghĩ xem phải như thế nào bất ngờ anh ôm lấy cô mặt đối mặt.
Mắy hai người dính lấy nhau, Vân Tử Lăng bất chợt quay đi, mặt đỏ bừng lên.
Ân, nàng liền chạy đi cầm điện thoại lên nghe.
Hoắc Ảnh Quân liền cườinleen một tiếng ” tối nay chúng ta nên mời anh ta đến ăn bữa cơm.”
Vân Tử Lăng không nói gì, nhưng cũng không có cự tuyệt.
Mẫn Hy cũng tới dùng cơm, Hoắc Ảnh Quân tâm tình tốt phá lệ nhìn về phía cô ấy cười hỏi: Công việc chỗ đó của cô làm gì?
Mẫn Hy có chút mông lung, nhưng vâzn thật thà trả lời nói trong nhà bán hoa hoa quả.
” Cô học ngành nào?”
“Ngành truyền thông.”
Hoắc Đình Thâm gật đầu, đối với phóng viên, quảng bá, đài truyền hình những cái này không có chút hứng thú sao?
“Có, nhưng do tôi không có kinh nghiệm gì nhiều nên các công ty đều không muốn…”
” Hiện tại cái ngành này đang cạnh tranh rất khốc liệt, không có quan hệ thì rất khó khăn để vào.
Ngày mai đi Tinh giải trí đi”. Anh cười nhạt.” Vào học một ít với các tiền bối”.
“Cái gì cơ…. tinh giải trí?”