‘Đêm đó, không phải anh, đúng không?’
Ba năm rồi.
Chuyện sỉ nhục đã nhận nhầm người này, đã qua ròng rã ba năm rồi.
Vì sao lại có video?
Chẳng lẽ, đêm hôm đó, tính kế anh ta chỉ là chuyện phụ mà quay video mới là mục đích thực sự sao?
Tại sao cô ta lại phải làm như vậy?
Là muốn hại Tử Lăng sao?
Trong nháy mắt tâm tư của Mộ Niệm Quang liền xoay mòng mòng.
Càng nghĩ sắc mặt của anh ta lại càng trắng bệch.
Cơ thể ôm lấy Đa Đa rõ ràng có chút bất ổn.
Vân Tử Lăng vội đỡ Mộ Niệm Quang, khuôn mặt tràn đầy lo lắng: “Anh Niệm Quang, anh không sao chứ?”
“Anh Mộ, đây là anh sao, người bên trên lại là cô Vân Tử Lăng mà, nhìn xem, phía sau rõ ràng là có vết bớt này, mọi người đều biết.” Phóng viên vội nói.
Không sai, chuyện vết bớt, ba năm trước cô đã cố ý để lộ trong mộ video.
Vì thế đa số mọi người đều biết.
“Xin hỏi từ khi nào anh xảy ra chuyện này với cô Vân vậy? Tổng giám đốc Hoắc có biết không?”
“Anh Mộ, nghe nói công ty ở thành phố Nam Dương của anh vẫn được tổng giám đốc Hoắc giúp một tay, anh lại đối xử với anh ấy như vậy, cướp vợ nhà người ta, là không được đâu?”
“Đúng vậy đấy, anh Mộ, trên video, lại rất rõ ràng rồi đấy.”
Nói xong, người phóng viên này còn xông thẳng vào trong, cứ như là phát hiện được vùng đất mới mà hét lên: “Trời ạ, tối qua ba người ở trong cùng một nhà hả, vậy các người…lại ngủ chung rồi hả? Tổng giám đốc Hoắc có biết không?”
“Bà Hoắc, tôi lại nghe nói các người còn chưa ly hôn, tối qua tổng giám đốc Hoắc nằm ở bệnh viện chờ mẹ mình, cô là người làm vợ sao lại không đến bệnh viện, mà lại ở đây cùng…”
Còn chưa nói xong, mọi người đều nở nụ cười mà bàn tàn sôi nổi.
“Ngậm cái miệng chó của các người lại!” Mộ Niệm Quang ôm chặt lấy Đa Đa, đỏ mắt mà lớn tiếng quát: “Người ở phía trên không phải là Vân Tử Lăng, là Vân Tử Diễm!”
Mọi người đều sững sờ, sau đó nhìn lẫn nhau.
Sau đó liền nở những nụ cười châm chọc: “Anh Mộ, có phải giờ anh tẩy trắng thì không tốt lắm không, ba năm trước Vân Tử Diễm mang bộ dạng của Thái Hi Vân, đây là chuyện mà cả thành phố Nam Dương đều biết mà!”
“Đúng vậy đó, anh Mộ tôi thấy anh không cần phủ nhận nữa đâu, theo điều tra của chúng tôi, anh và cô Vân là thanh mai trúc mã!”
“Cô Vân, xin hỏi cô sẽ ly hôn với tổng giám đốc Hoắc sao? Hay là cô cũng muốn phủ nhận như anh Mộ, úp cái nồi này cho chị cô?”
Vân Tử Lăng không lên tiếng, cứ lạnh lùng mà nhìn đám phóng viên.
Đây hoàn toàn là mưu mô được lập từ trước.
Ba năm trước, cô cho rằng chiếc video này đã bị vứt đi vào ngày hôm đó rồi, sau này sẽ không còn nữa.
Nhưng lại không ngờ được, lại bị giấu lâu như vậy.
Mà rất nhiều chuyện, sợ nhất chính là thời gian trôi đi.
Giờ đây, rất nhiều người không nhớ ra được lúc trước Vân Tử Diễm giống hệt với cô.
Trong đầu bọn họ, chỉ có khuôn mặt của Vân Tử Diễm và Thái Hi Vân.
Căn bản không có khả năng mà mô phỏng cả vết bớt.
Hống hồ lúc trước chuyện này cũng không bị tung ra.
Vì vậy, giờ mà nói cũng không ai tin.
Đồng thời, lúc trước khi Vân Tử Diễm xảy ra tai nạn, đã thay đổi hoàn toàn, đi sửa cả người, vết bớt sau lưng cũng không còn nữa, đều không thể xác định được.
Nhưng giờ cô không phải suy nghĩ vấn đề này, mà là lo lắng cho Mộ Niệm Quang.
“Tôi nói không phải là Vân Tử Lăng, là Vân Tử Diễm, Vân Tử Diễm lừa tôi!” Rõ ràng giọng nói của Mộ Niệm Quang tràn đầy lo lắng.
Anh ta sợ, thực sự rất sợ mình sẽ gây phiền phức cho Vân Tử Lăng, làm cho cô đau buồn.
Nếu như mà không giải thích rõ ràng chuyện này.
Vậy thì, sẽ không có cách nào rửa trôi được oan ức của Vân Tử Lăng.
Cứ như vậy thì đủ các loại vu khống sẽ đều rất khó nghe.
Anh ta tuyệt đối không thể để cô bị vùi dập như vậy được.
Vì vậy nên anh ta nhất định phải nói rõ mọi chuyện.
Nhưng mà, lúc này đám phóng viên lắm chuyện này căn bản không hề tin tưởng anh ta, cũng sẽ không cho anh ta cơ hội giải thích.
Cứ từng người châm chọc, xỉa xói vào vấn đề.
“Vu hại sao? Vậy có phải là chứng minh anh vẫn thích cô Vân Tử Lăng, vì vậy, mới xem Vân Tử Diễm là cô Vân Tử Lăng rồi lên giường, đúng không? Nếu không làm sao mà bị tính kế được?”
Nhưng phóng viên này rất điên cuồng, nắm bắt từng điểm nhỏ, dần dần tách rời xa khỏi đề tài.
“Anh Mộ, bây giờ anh đang bảo vệ cô ấy sao? Sợ tổng giám đốc Hoắc ly hôn với cô ấy sao?”
“Anh Mộ, đứa nhỏ này là người câm điếc, có phải là vì vụng trộm nên với sinh ra một người tàn tật hay không?”
“Câm miệng!” Mộ Niệm Quang quát lớn, cơ thể tức giận đến phát run: “Đa Đa không phải là người tàn tật!”
Mặc dù Đa Đa không biết nói, nhưng mà vẫn có thể nghe thấy.
Mặc dù từ nhỏ thằng bé đã không thể nói chuyện, nhưng những người bên cạnh đều rất dịu dàng.
Hàng xóm xung quanh đều là người rất nhiệt tình, rất hiền lành.
Từ trước đến giờ thằng bé chưa nghe qua những lời tàn độc như vậy, căn bản là không thể chịu đựng được, liền khóc òa lên.
“Giờ Đa Đa đã ba tuổi rồi, nếu như tôi và Tử Lăng thực sự có quan hệ gì đó, thì làm sao đứa trẻ lớn thế này được? Ba năm trước, chuyện bà Hoắc sẩy thai thì chắc mọi người đều biết, các người không biết tính sao hả?” Mộ Niệm Quang lạnh giọng mà ép mình tỉnh táo lại.
Phóng viên nở nụ cười: “Anh Mộ, anh nói cậu bé ba tuổi thì là ba tuổi sao, tuổi thì cũng tùy các người nói mà thôi, tôi thấy dáng dấp của nó cũng không giống ba tuổi, nhiều lắm thì cũng là hai tuổi thôi.”
“Hai tôi, con nhà các người có thể hiểu được nhiều chuyện như vậy sao?” Mộ Niệm Quang nhìn người phóng viên, tức giận mà nói.
Phóng viên hỏi ngẩn người, tiếp đó lại cười nói: “Giờ có nhiều thiên tài nhỏ tuổi mà, một tuổi nói chuyện, hai tuổi học thuộc ba trăm bài thơ cổ đầy ra đấy, hơn nữa, con của anh với cô ấy, cũng không có thiên tài thế đâu!”
“Anh…”
“Đúng, người trên video, là