Vân Tử Lăng nhìn thấy Mộ Niệm Quang thế này cực kỳ sợ hãi. Cô sợ rằng sẽ mất đi anh ta. Cũng giống như, cảm giác sợ hãi mất đi tất cả người thân vậy.
“Đừng khóc nữa, anh không phải vẫn ổn đó sao?” Mộ Niệm Quang khẽ cười, rút tay ra kéo lấy tay cô: “Sao giờ này còn xuống đây, có phải đói rồi không?”
Vân Tử Lăng không nói chuyện, cúi đầu, nhìn thấy anh ta nắm lấy tay cô, đôi tay ấy vô cùng lạnh lẽo. Cô giương mắt nhìn anh, giọng nói mang chút run rẩy: “Anh sẽ không rời xa em, có đúng không?”
Mộ Niệm Quang bật cười: “Cô gái ngốc, nghĩ gì thế!”
“Anh sẽ không rời xa em có đúng không?” Nước mắt cô bất giác mà rơi xuống.
Mộ Niệm Quang cười nhạt, bất lực cười nói: “Sẽ không đâu, anh bây giờ vẫn còn một người thân là em, rời xa em, anh có thể đi đâu chứ?”
Vân Tử Lăng nín khóc, mỉm cười: “Vâng, đừng rời xa em, đợi chuyện bên đây xử lý xong xuôi, em tìm giúp anh một cô bạn gái nhé?”
Mộ Niệm Quang khựng lại, ánh mắt kia đột nhiên ảm đạm xuống.
Trong lòng Vân Tử Lăng hồi hộp, biết rằng bản thân đã nói sai lời, vội nói: “Anh Niệm Quang, ý em không phải vậy, ý em là…
“Anh biết mà!” Anh ta nhìn cô cười khẽ: “Nhưng mà, ở chỗ này của anh, sợ là đã không thể chứa thêm người khác nữa.” Vừa nói, chầm chậm giơ tay nhặt lấy điện thoại trên mặt đất, ánh mắt của anh ta nhìn lấy bức ảnh, như đang nghĩ điều gì. Vân Tử Lăng bắt lấy điện thoại của anh ta, đem màn hình đổi đi. Mộ Niệm Quang khẽ cong môi, từ từ đứng dậy. Vân Tử Lăng cũng đứng lên theo.
“Có phải đói rồi không, để anh nấu món gì đó cho em.” Mộ Niệm Quang nói xong, liền hướng phía tủ lạnh của nhà bếp đi tới. Vân Tử Lăng vội nói: “Em không đói, em chỉ là khát thôi.” Nói xong, liền tự mình rót một cốc nước, uống một ngụm. Thấy vậy, Mộ Niệm Quang bật cười: “Ừm, không có chuyện gì thì nghỉ ngơi sớm đi, anh cũng đi nghỉ đây, sợ Anh Kiệt thức dậy không thấy anh!”
Vân Tử Lăng gật gật đầu, không nói gì, cứ như thế nhìn anh ta rời đi.
Rất nhanh, trong nhà bếp, chỉ còn lại một mình cô. Không hiểu sao, cô lại thuận theo cửa tủ dựa vào, ngồi trên nền đất hai tay ôm chặt lấy bản thân.
Vừa nãy… Lúc cô dùng sức để tách cánh tay của Mộ Niệm Quang ra, cô phát hiện ra, những vết sẹo chưa kín miệng trên cánh tay của anh ta, một đường lại một đường, kì lạ, chằng chịt chồng lên nhau.
Anh ta…
Anh ta đang tự tổn thương mình sao?
Giai đoạn cuối của chứng trầm cảm rất nghiêm trọng, người bệnh luôn không có cách khống chế mà tự làm ra chuyện tự tổn thương chính mình. Đây cũng có nghĩa là, bệnh tình của anh ta đã vô cùng nghiêm trọng rồi. Mắt cô, ở ngay khoảnh khắc này, cay đến không chịu nổi. Cô không thể mất đi anh. Cô chỉ còn một người thân là anh thôi. Cô không thể nhìn người bên cạnh mình rời đi nữa.
Vậy thì, cô rốt cục nên làm gì đây? Làm thế nào để cứu được anh ta?
Ngày hôm sau.
Bởi vì sự việc khó lường này, Vân Tử Lăng cả đêm mất ngủ. Vào buổi sáng thức dậy, cả người trạng thái đều không được tốt.
“Làm sao thế?” Anh đầu tiên phát giác ra được sự bất thường của cô, liền quan tâm hỏi thăm.
Vân Tử Lăng lắc lắc đầu, tùy tiện lấy đại một cái cớ. Cô không muốn khiến anh phải lo lắng, gần đây anh đã đủ mệt rồi.
“Đi thôi, cùng nhau xuống dưới ăn sáng.” Anh nắm lấy tay cô đi xuống lầu. Vân Tử Lăng lộ ý cười, đi theo bên cạnh anh, ở chỗ anh nhìn không thấy, đầu mày cô từ đầu đến cuối chưa từng dãn ra.
Lúc hai người xuống dưới lầu, Mộ Niệm Quang và Anh Kiệt còn chưa tỉnh dậy. Vân Tử Lăng liền muốn đi xem, lúc này, cửa phòng bật mở.
“Mẹ!” Anh Kiệt ăn mặc tuấn tú chạy ào vào phòng.
Vân Tử Lăng vội ngồi xuống, bắt lấy cậu bé, ở trên mặt cậu hôn nhẹ một cái: “Hôm nay dậy sớm nhỉ!”
Anh Kiệt lập tức ôm lấy cổ của cô, tiếp đó nhìn sang Hoắc Ảnh Quân giơ tay ra.
Người đàn ông nhanh chóng đem Anh Kiệt ôm lên: “Con trai bố hôm nay thật đẹp trai!” Anh Kiệt nghe xong, lập tức cười lên khanh khách.
Vân Tử Lăng nhìn lấy anh, trong lòng đột nhiên chua xót, cô dường như chưa từng nghĩ cho cảm giác của anh. Dù rằng, người đàn ông này biết rằng đứa trẻ này không phải của cô. Thế nhưng, vẫn không hề do dự mà chấp nhận. Hơn nữa sự yêu mến đối với Anh Kiệt người ngoài nhìn vào đều có thể nhìn thấy được. Trong khoảnh khắc, cô chỉ cảm thấy bản thân mình dường như ngày càng nợ anh. Bởi vì, cô thật sự không còn cách nào nói cho anh biết sự thật.
“Thằng bé đêm qua uống nước nhiều quá, sáng sớm vì mắc tiểu mà tỉnh giấc.” Mộ Niệm Quang cười nói.
Vân Tử Lăng nhìn sang Mộ Niệm Quang, phát hiện anh ta vẫn cứ cười nhàn nhạt, dường như nhìn không ra đau đớn đêm qua. Chỉ là, mùa hạ vốn dĩ nóng nực, song anh ta lại mặc chiếc sơ mi tay dài… Vân Tử Lăng biết rằng anh ta đang che giấu điều gì, nhưng lại không dám nói nhiều.
“Cô chủ, bảo vệ nói, có người gọi là cô Phương đến, xin hỏi có cho vào không?” Dì Mục đi tới hỏi.
Vân Tử Lăng ngẩn ra, vội nói: “Là Mẫn Hy, mau cho cậu ấy vào.”
Dì Mục gật gật đầu, vội đi dùng màn hình camera nói chuyện. Một lúc sau, Mẫn Hy liền đến. Thế nhưng, đi theo sau Mẫn Hy lại có thêm một người khác.
Mộ Bạch.
Vân Tử Lăng nhìn sang Mộ Bạch, lại nhìn sang Mẫn Hy, cau mày: “Cấp trên của các cậu không cho cậu nghỉ sao, sao lại đi theo đến đây rồi?”
Mẫn Hy quay đầu lườm anh ta: “Tổng giám đốc Mộ, tôi đã báo cáo lại với anh rồi, công việc của tôi cũng đã làm xong, còn nữa, tôi cũng đã chuyển ca với người khác, tôi cũng đâu có ra ngoài chơi suông!”
Mộ Bạch nhìn cô: “Những tin tức kia của cô đã làm xong chưa? Tôi xem có vài chi tiết làm còn chưa tốt!”
“Chỗ nào chưa làm tốt? Bản thảo của tôi chủ biên đã duyệt rồi, anh đây là càn quấy, ở đâu có tổng giám đốc như anh chứ!” Mẫn Hy vô cùng tức giận, vội làm ồn: “Tóm lại, tôi muốn về thành phố Đông Dương, phòng nhân sự đã phê chuẩn cho tôi nghỉ ngơi rồi!”
Mộ Bạch từ tốn đáp lời: “Cô gào gì chứ, tôi cũng đâu có nói không cho cô nghỉ ngơi, tôi, tôi cũng đến thành phố Đông Dương không được sao!”
“Anh đến thành phố Đông Dương làm gì, nơi đó cũng không phải quê anh!” Mẫn