“Bố ơi… hu hu hu… Bố đừng bỏ Nhã Kỳ, đừng bỏ Nhã Kỳ mà…”
Đoàng đoàng, một tiếng sấm nổ bên tai. Người trên giường đột nhiên bật dậy rồi kêu lên một tiếng trong sợ hãi: “Bố ơi…”
Là mơ, lại là mơ.
Đôi tay nhỏ bé trắng nõn của Tô Nhã Kỳ chạm vào những giọt nước mắt chưa khô trên khuôn mặt. Cô lại mơ về cái đêm mà bố cô ra đi…
Đã mười ngày trôi qua kể từ khi bố đi nhưng cô vẫn không thể chấp nhận sự thật này được.
Có tiếng gõ cửa, một giọng nói mạnh mẽ vang lên: “Cô chủ ơi, cô không sao chứ?”
“Không, không sao…” Tô Nhã Kỳ khẽ trả lời.
“Vâng, nếu có chuyện gì thì cô gọi tôi nhé.” Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần.
Đôi mắt to ngấn nước của Tô Nhã Kỳ nhìn căn phòng rộng lớn mà xa lạ này rồi đột nhiên cảm thấy thật đáng sợ… Dang hai tay tự ôm lấy thân mình, cô thu người lại, dựa vào bên giường.
Đây không phải là nhà họ Tô. Đây là họ Hoắc ở Thành phố Nam Dương.
Là gia đình giàu có nhất Thành phố Nam Dương, nhà của chú Hoắc…
Chú Hoắc…
Cô đã đến đây được ba ngày nhưng vẫn chưa nhìn thấy người đàn ông ấy.
Quan gia Phan nói, cô phải gọi người đó là chú Hoắc…
Chắc chú ấy già lắm nhỉ?
Lúc bố cô hấp hối có gọi một cuộc điện thoại bí ẩn.
Sau khi việc chôn cất bố cô được sắp xếp xong xuôi thì cô được đưa đến Thành phố Nam Dương, đến tòa lâu đài to lớn và lạnh lẽo này…
Ngoài cửa sổ, mưa đang tí tách rơi. Cô không tài nào ngủ được.
Cầm chiếc điện thoại có ốp hoạt hình lên, cô xem giờ, một giờ sáng rồi…
“Ùng ục.” Bụng cô lại sôi lên.
Hình như hồi tối cô vẫn chưa ăn no.
Cô không thích ở đây, ở đây có quá nhiều quy tắc.
Bác Phan nói, lúc ăn cơm không được nói chuyện.
Bác Phan còn nói, lúc ăn cơm không được nghịch điện thoại.
Bác Phan còn nói, lúc ăn không được nhóp nhép miệng…
Nhưng mà, cô thích trò chuyện với bố lúc ăn cơm. Cô cũng thích chia sẻ với bố, bộ phim hoạt hình mà cô thích. Cô thích nhóp nhép miệng, đổi lấy những lời cằn nhằn cưng chiều của bố… Nhưng mà, bây giờ…
Mắt cô gái nhỏ lại long lanh nước, cô cong môi, cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình lại nhưng nào ngờ, nước mắt lại rơi lã chã…
Buồn bã khóc một hồi lâu, cho đến khi tiếng bụng bất mãn phản kháng ngày càng lớn hơn mới khiến cô gái nhỏ ngừng khóc.
Đói quá, cô thật sự rất đói…
Cô gái đi chân trần bước xuống, khẽ mở cửa, muốn nhìn trộm ra ngoài…
Ai ngờ đâu, ngay lập tức có tiếng người giúp việc đến.
“Cô chủ ơi, cô chủ cần gì?”
Tô Nhã Kỳ giật mình, “ rầm” một tiếng vội vàng đóng cửa lại.
Cô thực sự không thích ở đây. Trong tòa lâu đài khổng lồ này, đâu đâu cũng là người giúp việc khiến cô có cảm giác như thể mình đang bị theo dõi vậy.
Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa vang lên: “Cô chủ ơi!”
Sau cánh cửa truyền đến giọng nói của quản gia Phan.
Tô Nhã Kỳ cau mày, chậm rãi mở cửa, thò đầu ra rồi ngượng ngùng cười nói: “Bác Phan, có… có chuyện gì sao?”
“Cô chủ, cô có cần gì không?” Quản gia Phan tận tình hỏi.
“Ùng ục”. Cô vẫn chưa kịp trả lời, tiếng bụng kêu đã thay cho câu trả lời của cô.
Ngay lập tức, cô gái cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Quản gia Phan trông thấy vậy thì nói: “Hóa ra là cô đói rồi, đi thôi, xuống dưới bếp, có đầu bếp, cô muốn ăn gì?”
Nghe vậy, cô gái nhỏ nhoẻn miệng cười rồi bước thẳng ra ngoài: “Cháu muốn ăn mì.”
Quản gia Phan trông thấy thì cau mày: “Cô chủ, cô chưa đi giày!”
Tô Nhã Kỳ cụp mắt xuống, vội vàng lè lưỡi, nhanh chân chạy lại xỏ dép rồi theo quản gia Phan xuống cầu tầng dưới.
“Bác Phan, sao đến giờ này, đầu bếp vẫn chưa ngủ? Lẽ nào, đầu bếp cũng phải trực sao?” Cô bé nghiêng đầu hỏi.
Bác Phan thay đổi sắc mặt, bình tĩnh trả lời: “Bởi vì cậu Hoắc đang ăn cơm dưới tầng.”
“Ồ, hóa ra ông Hoắc cũng đói rồi…”
Chưa kịp nói hết lời, cô gái nhỏ đã dừng bước lại, hơi kinh ngạc nhìn quản gia Phan.
“Bác Phan, bác nói là… ông Hoắc, không không, chú Hoắc… đang ăn cơm ở tầng dưới ạ?”
“Đúng vậy.”
Tô Nhã Kỳ: “…”
“Sao vậy cô chủ?” Quản gia Phan thấy cô dừng bước, cắn chặt môi, dáng vẻ hình như rất căng thẳng thì cất tiếng hỏi.
“Không, không sao ạ, chỉ là… chỉ là cháu cảm thấy chú Hoắc ăn cơm giờ này có hơi kỳ lạ…”
“Công việc của ông ấy rất bận, tiếp khách lại nhiều, ba bữa thường xuyên ăn uống không đúng giờ, vì vậy, về cơ bản nhà bếp đều sẽ chuẩn bị bữa khuya cho ông ấy, thỉnh thoảng có lúc cần.” Bác Phan thờ ơ giải thích.
“Ồ…” Cô gái gật gù trả lời, đi theo ông ấy xuống dưới tầng.
Chỉ có điều, trong quá trình đi xuống tầng dưới, suy nghĩ của cô ấy lại lặp lại.
Cô rất muốn biết rốt cuộc người chú làm người giám hộ của mình trông như thế nào.
Có phải là bụng bia, tuổi trung niên, trông rất dễ gần?
Với vẻ thấp thỏm, cô đi theo Quản gia Phan xuống tầng dưới.
Nhà họ Hoắc thực sự rất lớn, lớn hơn nhà trước đây của cô gấp mấy lần. Chỉ đi từ phòng khách đến nhà bếp mà cô cứ có cảm giác rằng mình đã đi rất lâu.
Cô cũng không thể tưởng tượng được, phải giàu đến mức nào mới có thể có một tòa lâu đài lớn như vậy ở thành phố lớn tấc đất tấc vàng này?
Trong phòng ăn rộng lớn, có một người đàn ông đang ngồi trên chiếc bàn ăn có giá ba mươi tỷ đồng dài năm mét.
Lưng người ấy rất thẳng. Bấy giờ người ấy đang ăn thức ăn trước mặt một cách nho nhã.
“Thưa cậu, cô chủ đói rồi ạ.” Quản gia Phan bước tới rồi nói.
“Bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.” Giọng nói người đàn ông rất hay, một câu nói đơn giản nhưng lại có sức hấp dẫn chết người.
Tô Nhã Kỳ có hơi tò mò, lén ngẩng đầu lên vì muốn nhìn thử một chút. Nhưng nào ngờ đột nhiên cô đụng phải ánh mắt thần bí kia.
Tô Nhã Kỳ