Trải qua sự việc tối ngày hôm đó thì Tô Nhã Kỳ đã ngoan hơn rất nhiều.
Cô ấy cũng biết tuy chú Hoắc thường xuyên vắng nhà nhưng nhất cử nhất động của cô vẫn có người báo cáo lại. Đặc biệt là khi cô không về nhà.
Những cô cũng đã tham gia vào câu lạc bộ mà mình yêu thích ở trường. Chính điều đó đã khiến cô cảm thấy tràn đầy hi vọng.
Trước giờ cô không biết, trường đại học có cả trăm câu lạc bộ, đủ mọi thể loại, có cái cô đã nghe qua, có cả những cái cô chưa từng nghe qua.
Cô dành cả một tuần để chọn câu lạc bộ phù hợp nhất, câu lạc bộ piano. Người đủ điều kiện tham gia câu lạc bộ này phải đáp ứng hai điều kiện. Thứ nhất, phải là người chơi piano cấp mười. Thứ hai, phải chơi được những giai điệu khó mà câu lạc bộ đưa ra để thi đấu với các đối thủ khác, ai đạt điểm cao nhất sẽ là người ở lại.
Mỗi năm đều có vô số học sinh nữ đến câu lạc bộ piano đăng ký. Nguyên nhân chủ yếu là do chủ nhiệm câu lạc bộ piano là một nam học sinh nổi tiếng đẹp trai nhất trường, Giang Tuấn Kiệt. Tuy nhiên, Tô Nhã Kỳ tham gia câu lạc bộ không phải vì người này mà là vì cô thật sự rất thích piano.
Cũng chính vì sự vô tư này mà cô đã nhanh chóng bộc lộ tài năng của mình.
Chỉ có điều cô không biết rằng, chính vì sự vô tư vô cùng nổi bật này của cô đã thu hút cả đàn anh chưa bao giờ kết thân với con gái, Giang Tuấn Kiệt.
“Em Tô”
Tô Nhã Kỳ đang chuẩn bị rời khỏi câu lạc bộ thì nghe thấy tiếng gọi, cô quay đầu lại. Giang Tuấn Kiệt giống như chàng trai bước ra từ truyện tranh, nở một nụ cười vô cùng dịu dàng với cô.
“Vâng ạ?”
“Ba tuần nữa trường sẽ tổ chức một buổi cuộc thi văn nghệ, thầy giáo yêu cầu câu lạc bộ chúng ta biểu diễn một tiết mục, anh dự định sắp xếp nam nữ hòa tấu, đây là sổ nhạc, sau khi ăn trưa, em đến đây luyện tập.” Nói rồi anh ấy lấy quyển tập trên tay đưa cho cô.
Tô Nhã Kỳ nhìn anh ấy, lộ ra vẻ mặt hoang mang “Em, em đàn ạ?”
“Ừ.”
“Nhưng… em chỉ mới tham gia câu lạc bộ thôi, lên biểu diễn thì có vẻ không ổn lắm nhỉ?” Cô hỏi bằng giọng cẩn thận.
“Không sao đâu, nền tảng của em rất tốt, anh nghĩ em có thể đảm nhiệm được mà.”
Tô Nhã Kỳ cắn môi, có chút bối rối: “Vậy phần nam sẽ do ai đàn?”
Giang Tuấn Kiệt mỉm cười: “Sau bữa trưa đến tập thì em sẽ biết ngay thôi.”
Anh ấy nói xong thì quay người rời đi.
“Ồ, Nhã Kỳ này, chắc chắn là anh Giang thích cậu rồi đấy.” Tịch Hạ vô cùng ngạc nhiên như thể vừa mới phát hiện ra chuyện gì kinh thiên động địa lắm vậy.
Tô Nhã Kỳ lúng túng: “Thích… thích mình á?”
Cô chưa từng học chung, cũng không tiếp xúc bên ngoài với Giang Tuấn Kiệt.
Thích… Con trai, thích cô?
Những ý nghĩ này làm cô cảm thấy lo lắng và ngỡ ngàng.
“Chắc chắn, mình chắc chắn một trăm phần trăm rằng phần nhạc còn lại là do anh Giang đàn. Ôi trời ơi, cô bé ngây thơ ơi, mình nói cho cậu biết nhé Nhã Kỳ, anh Giang nổi tiếng không để ý đến con gái nhưng anh ấy lại chủ động mời cậu đấy. Trời ơi, Nhã Kỳ của tôi thật có sức hút!”
Tô Nhã Kỳ không nói gì, trong đầu lùng bùng cả lên. Vì vậy mà trong tiết học sau, cô cứ lơ đễnh không tập trung được.
Ăn trưa xong, dưới sự hối thúc của Tịch Hạ, cô đã đến câu lạc bộ piano.
Nắng chiều xuyên qua cửa sổ, chiếu vào căn phòng.
Phòng tập piano rộng lớn, Giang Tuấn Kiệt đang ngồi đàn một bản nhạc du dương. Trong phút chốc, Tô Nhã Kỳ ngẩn ngơ cả người.
Lát sau, tiếng đàn ngừng lại, Giang Tuấn Kiệt cũng quay đầu lại. Đột nhiên anh ấy cười niềm nở, nụ cười lan tận đến khóe mắt: “Em đến rồi à? Lại đây.”
Tô Nhã Kỳ bước đến mà trong lòng cảm thấy vô cùng rộn ràng, cô lắp ba lắp bắp: “Đàn… đàn anh…”
“Lại đây ngồi” Giang Tuấn Kiệt ngồi qua một bên, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình.
Tô Nhã Kỳ lúng túng ngồi xuống…
Buổi tối.
Hôm nay Hoắc Vũ Hạo về rất sớm, đúng lúc cùng cô ăn cơm tối. Chỉ là, Tô Nhã Kỳ có chút không tập trung, đặc biệt cứ bẽn lẽn cười.
“Em Tô, anh có thể gọi thẳng tên của em không? Đừng gọi anh là đàn anh nữa, gọi anh là Giang Tuấn Kiệt đi Tô Nhã Kỳ.”
“Chắc chắn một trăm phần trăm là anh ấy thích cậu rồi. Chao ơi, trai xinh gái đẹp, trời sinh một đôi.”
“Hihi” Cô không nhịn được mà cắn cắn đũa, lại còn phát ra tiếng cười.
Thích… Có người thích cô? Lại còn là một anh chàng ưu tú như vậy nữa…
Chiều hôm nay, lúc hai người hòa tấu, cô vô tình chạm vào tay anh ấy…
Ánh mắt cô chăm chú nhìn vào bàn tay đang cầm đũa, cô “chà” một tiếng rồi mặt lại đỏ bừng lên.
Hoắc Vũ Hạo im lặng nhìn cô vài giây rồi mới chậm rãi nói: “Có chuyện gì mà vui vậy?”
Tô Nhã Kỳ giật mình, nghe thấy tiếng nói thì ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt tò mò của người đàn ông. Không hiểu sao, cô thấy hơi bối rối.
“Không, không có gì…” Cô bối rối cúi mặt, căng thẳng cắn chặt môi.
Sau đó, để che giấu, cô bắt đầu ăn cơm. Không gắp thức ăn, cúi gằm mặt, cứ thế lùa cơm vào miệng.
Hoắc Vũ Hạo cũng không làm khó cô nữa, không khí bàn ăn lại yên ắng trở lại.
Mấy tuần sau, tình yêu nhỏ bé này làm Tô Nhã Kỳ vừa lo sợ lại vừa vui vẻ.
Cô muốn làm rõ thứ tình cảm này, vì vậy, cô đã tích cực học tập.
“Đàn anh sẽ tỏ tình với cậu chứ?”
“Cậu có tình cảm với anh ấy không?”
“Tiếng đàn của anh ấy hay như vậy, lại còn đẹp trai nữa, Nhã Kỳ, cậu thật may mắn đó!”
Cô bạn cùng bạn Tịch Hạ như một nhà biên kịch tài ba, ngày ngày đều giúp cô vẽ ra những cảnh phim thần tượng tươi đẹp. Chính điều đó khiến cô cảm thấy rối bời, không thể tập trung chơi piano.
Hôm đó,