Bầu không khí trong xe lập tức hạ xuống đến đóng băng.
Hoắc Vũ Hạo nói xong câu đó là không thèm nhìn cô nữa, toàn bộ hơi thở của anh đều đặc biệt lạnh lùng.
Tô Nhã Kỳ sợ hãi nhích sang bên cạnh.
Cô không biết tại sao mình lại căng thẳng như thế, cô căng thẳng tới nỗi lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Giống như là…
Giống như là làm chuyện gì sai trái không thể để lộ ra vậy.
Loại cảm giác này khiến lưng cô chảy mồ hôi ròng ròng.
“Chú Hoắc… chú Hoắc…”
Lúc xe chạy gần đến nhà, Tô Nhã Kỳ thận trọng mở miệng.
Nhưng mà người đàn ông vẫn không nói một lời, ngay cả tài xế cũng im lặng không nói gì.
Tô Nhã Kỳ càng sợ hơn, hai tay cô nắm lấy dây cặp sách rất chặt, hình như chặt đến nỗi sợi dây cũng bị biến hình.
Rất nhanh, xe đã ngừng lại.
Tài xế dẫn đầu xuống xe giúp Hoắc Vũ Hạo mở cửa xe.
Sau đó lại giúp Tô Nhã Kỳ mở cửa xe.
Nhưng mà Tô Nhã Kỳ lại ngồi ở trong xe không dám xuống.
“Cô chủ, đã đến nhà rồi.” Tài xế nhắc nhở.
Tô Nhã Kỳ vẫn nắm lấy dây cặp sách không động đậy như cũ.
Cô có chút lo lắng sợ hãi.
Cô luôn cảm thấy trốn tránh trong không gian nhỏ này mới đủ an toàn.
“Cô chủ!” Nhưng tài xế lại không biết ý nghĩ của cô, ông ấy gọi lần nữa, giọng nói còn lớn gấp đôi vừa rồi.
Tô Nhã Kỳ khẽ run rẩy, cô vội vàng cúi đầu, bàn tay căng thẳng nắm lấy cặp sách xuống xe.
Hoắc Hạo Vũ không đi ra, anh cứ đứng ở đó nhìn cô như thế.
Tô Nhã Kỳ không ngẩng đầu, cô cũng cảm giác được có một hơi thở mạnh mẽ đang vây chặt chẽ xung quanh mình.
Loại cảm giác này khiến cho cô sắp ngạt thở.
Cô cúi đầu muốn nhanh chóng đi qua bên người anh.
Mặc kệ có xảy ra chuyện gì, cô cũng phải nhanh trốn trở về phòng mới là an toàn nhất.
Nhưng mà ngay lúc cô đi ngang qua bên cạnh anh, trong khoảnh khắc cô sắp thoát khỏi thì bỗng nhiên cổ tay của cô bị người ta tóm lấy.
Tô Nhã Kỳ sững sờ, đột nhiên cơ thể nghiêng về phía trước, cặp sách trên tay cũng rơi trên mặt đất.
“Chú Hoắc…”
Anh nắm lấy cổ tay của cô bước đi rất nhanh.
“Chú Hoắc, chú…chú…chú đừng kéo cháu…”
Tất nhiên cặp chân dài của Hoắc Vũ Hạo vẫn bước đi rất nhanh.
Đáng thương cho Tô Nhã Kỳ đi theo đằng sau bị anh kéo đi như bay.
Rất nhanh, Hoắc Vũ Hạo đã lôi kéo cô đến cửa bể bơi.
Tô Nhã Kỳ có chút ngây ngẩn, tại sao anh lại muốn tới bể bơi chứ?
Thế nhưng mà cô còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên Hoắc Vũ Hạo đã dùng sức đẩy cô vào trong hồ.
Đột nhiên bị người khác đẩy xuống, Tô Nhã Kỳ vốn chưa kịp phản ứng lại.
Cô bị sặc mấy ngụm nước, ngoi lên ngụp xuống mấy lần, cô giằng co muốn bơi lên.
Nhưng mà ngay lúc cô sắp thoát được, Hoắc Vũ Hạo cởi áo khoác ra, anh ăn mặc áo sơmi nhảy vào trong hồ.
“Ưm…”
Anh kéo cô vào bể bơi, không cho phép cô lên bờ.
Tô Nhã Kỳ ở trong nước khiếp sợ trừng lớn hai mắt, cô giãy dụa liều mạng.
Thế nhưng à cô vốn không bù được với sức của đàn ông.
Ngay lúc cô cảm thấy sợ là mình phải chết chìm ở đây.
Đột nhiên Hoắc Vũ Hạo kéo cô vào trong ngực của mình, anh dùng một nụ hôn chặn môi của cô…
Mấy phút sau.
“Bùm” một tiếng, anh ôm cô lên khỏi mặt nước.
Lúc cô hít thở được không khí, lập tức ho kịch liệt.
Hoắc Vũ Hạo thấy vậy, anh vội vén tóc mai ướt đẫm của cô ra sau tai.
Sau mấy phút ổn định lại.
Tô Nhã Kỳ lập tức trợn trừng mắt nhìn người gây ra họa, đôi mắt bởi vì ấm ức mà đầy khó chịu: “Chú Hoắc làm gì vậy? Chú muốn giết cháu sao?”
“Biết sợ à?” Quẩn quanh trong giọng nói có chút cười nhẹ, giống như là anh đang đùa giỡn hững hờ.
Tô Nhã Kỳ nghe thế thì lửa giận đã bùng lên đến đỉnh đầu.
“Cháu muốn rời khỏi nơi này, cháu muốn về nhà họ Tô. Chú chính là một kẻ biến thái!”
Cô vội vươn tay muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh bắt bàn tay nhỏ bé đang không yên phận kia.
Hơn nữa anh cũng kéo cô vào trong lòng của mình, giọng nói có chút không vui: “Em muốn về đâu?”
Nước mắt của Tô Nhã Kỳ lập tức rớt xuống, cô cắn môi thật chặt, toàn bộ khuôn mặt đều là tủi thân và khổ sở.
“Cháu muốn về nhà họ Tô, đây là nhà họ Hoắc, không phải nhà cháu. Chú cũng không phải là chú ruột của cháu, chú cũng chỉ biết bắt nạt cháu!”
Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy vẻ mặt của cô như thế, trái tim anh có chút thắt lại một cách khó hiểu.
“Được rồi, đừng khóc” Anh vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Tô Nhã Kỳ được anh dỗ, cô càng khóc dữ dội hơn.
Cô chính là như vậy.
Anh không dỗ còn đỡ.
Một khi anh dỗ, cô không ngăn được.
“Tại sao chú…chú phải đối với cháu như vậy, vừa nãy… Vừa nãy chú làm cháu sợ muốn chết… hu hu, cháu cứ nghĩ rằng…nghĩ rằng chú muốn làm cháu chết đuối…”
Cô nức nở khóc lóc kể lể.
“Cháu có chết, cháu…cháu…cháu cũng sẽ không bỏ qua cho chú!”
Cô thở phì phò nhìn chằm chằm anh: “Cháu nói cho chú biết, dù cháu…cháu…cháu có chết, cháu có làm ma… làm ma cũng phải quấn lấy chú, hù chết chú!”
Hoắc Vũ Hạo bị dáng vẻ trẻ con của cô làm cho tức cười: “Được, quấn lấy tôi, em cứ quấn lấy tôi được chưa?”
Tô Nhã Kỳ ngạc nhiên, ách…
Đây là ý gì?
Thấy cô không còn khóc, Hoắc Vũ Hạo vẫn dịu dàng vuốt hai bên tóc mai ướt đẫm của cô như cũ
Sau đó bàn tay ấm áp kia chỉ nhẹ nhàng bờ môi phấn nộn của cô, anh vừa đi vừa chà sát.
Động tác thân mật này làm cả người Tô Nhã Kỳ ngây ra như phỗng.
“Chỗ này ngoại trừ tôi, ai cũng không được chạm vào, biết không?”
Anh nhìn cô, trong mắt lộ ra khí phách.
Cũng là một loại bày tỏ công khai.
Tô Nhã Kỳ khẽ giật mình ngây dại.
Câu nói này là có ý gì?
Đột nhiên, trong đầu cô vang lên câu nói của Tịch Hạ.
“Chắc chắn chú của cậu thích cậu đó.”
Không hiểu sao, cô nhìn