Ngày hôm sau.
Lúc này, Tô Nhã Kỳ đang ngủ say, có thể nói là ngủ cực kỳ thoải mái.
Ánh mặt trời chiếu rọi qua tấm màn che trên giường, ánh nắng ấm áp phản chiếu trên cánh tay khiến cô từ từ mở mắt.
“Ừm…” Cô lười biếng duỗi tay ra, thở dài một cái, đúng là vô cùng thoải mái!
“Dậy rồi à?” Một giọng nói trêu chọc đột nhiên vang lên bên tai.
Khi nghe thấy giọng nói này, Tô Nhã Kỳ vốn đang thả lỏng, đột nhiên rùng mình một cái, nhanh chóng thu mình lại thành một quả bóng, sau đó ánh mắt cô hiện lên vẻ kinh hoàng.
Cô không dám cử động.
Giọng nói này…
Sao, sao giọng nói này lại giống như…
Hình như là của chú Hoắc?
Người đàn ông không nói chuyện nữa, uể oải nghiêng đầu nhìn bóng lưng căng thẳng của cô, sau đó còn con rút người lại trông như mọt con rùa nhỏ.
Cơ thể Tô Nhã Kỳ căng cứng, biểu cảm trên mặt vô cùng kinh hoàng.
Cô không dám ngoảnh lại, thế nhưng ánh mắt cũng bắt đầu đảo nhìn xung quanh căn phòng này.
Sau một giây, cô nhanh chóng nhận được kết quả.
Đây không phải là phòng của cô.
Đây, đây là phòng của chú Hoắc!
Cô, tại sao cô lại ở đây?
Lần trước, khi cô vào phòng anh thì không thấy ai cả.
Thế nhưng lần này, anh lại đang ở sau lưng cô.
Cùng trên một cái giường!
Chung một giường……
Ba từ này có ý nghĩa vô cùng sâu xa.
Cả người cô trở nên run rẩy, đôi tay nhỏ bé cẩn thận vén chăn trên người mình lên.
“Ha!”
Thở phào nhẹ nhõm
Trên người cô vẫn đang mặc một bộ áo choàng tắm.
“Sao thế, cảm thấy thất vọng sao?” Giọng nói kia đột nhiên vang lên bên tai, hơi thở mập mờ cũng phủ xuống tai cô, khiến cả người cô nổi da gà.
Tô Nhã Kỳ rụt người lại, cũng không dám quay đầu lại chỉ nhỏ giọng nói: “Cháu, tại sao cháu, tại sao cháu lại ở trên giường của chú thế…”
“Tại sao em lại ở trên giường của tôi, em còn không biết sao?” Anh nhích tới gần cô, cả người anh dán chặt lên lưng cô, khiến cô không còn chỗ nào để ẩn nấp được nữa.
Tô Nhã Kỳ vẫn đang nằm trong chăn, thế nhưng có một bàn tay đột nhiên đặt ngang hông cô, khiến cô không thể nào nhúc nhích được.
Cô nhanh chóng hít một hơi thật sâu, tâm trạng trở nên hoảng hốt, âm thanh cũng bắt đầu trở nên run rẩy: “Hoắc… Chú Hoắc… Chú, chú, chú vẫn chưa đi làm sao?”
Hiển nhiên giọng nói lúc này của cô vô cùng run rẩy.
“Đi làm sao?” Anh nhẹ nhàng vén chăn lên, sau đó lại đưa hai tay ôm lấy eo cô: “Cả đêm qua tôi không ngủ. Bây giờ, em lại kêu tôi đi làm sao?
Tô Nhã Kỳ lập tức trở nên ngây dại.
Kiểu thân mật này khiến cả người cô ngây ra.
“Có phải tôi đã cảnh cáo không cho em uống rượu đúng không?” Âm thanh khó chịu vang lên bên tai cô.
Tô Nhã Kỳ cắn môi, cô không dám nhúc nhích, cô uống rượu sao?
Chân mày cô nhíu chặt, cái đầu nhỏ nhanh chóng chuyển động.
Uống rượu…
Ánh mắt cô đột nhiên trợn to, cô, tối hôm qua dường như cô đã thật sự uống rượu ở tiệc sinh nhật của Tịch Hạ.
Sau đó……
Chân mày cô càng lúc càng nhíu chặt hơn, sau đó rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra rồi?
Tại sao, sao cô lại không nhớ gì cả!
“Em không hề quan tâm tới những gì tôi đã nói sao? Có đúng không”
Nói xong, anh cúi đầu xuống cắn nhẹ vào tai cô.
“A…” Tô Nhã Kỳ kinh ngạc hét lên, cả người cô cũng run lên một cái.
Theo phản xạ tự nhiên, cô nhanh chóng xoay người lại.
Dáng vẻ sáng sớm của anh lười biếng mà lại vô cùng đẹp trai, không còn vẻ nghiêm nghị bình thường, càng thêm dịu dàng, càng thêm hấp dẫn người khác.
Đặc biệt là nụ cười dịu dàng kia, chắc chắn chính là để người khác không kiềm được mà chìm đắm vào đó.
Cô nhìn anh, cả người không tự chủ rụt người sang bên cạnh một chút: “Chú Hoắc… Cháu, cháu sai rồi…”
Lúc này, cả người cô trở nên đỏ ửng, tai cô tựa như đang rỉ máu.
Trái tim cô cũng không tự chủ được mà đập liên hồi.
Đúng, cô không có cách nào có thể thưởng thức việc này.
Bởi vì, cô, cô đang ở trên giường của anh!
Chung một giường!
“Sai rồi sao?” Hoắc Vũ Hạo nhìn cô dịch sang bên mép giường, khóe miệng cũng nở nụ cười: “Một câu sai rồi là có thể giải quyết được mọi chuyện sao?”
Tô Nhã Kỳ cắn chặt môi, hai tay ôm lấy quần áo trước mặt, toàn thân cô trở nên căng cứng giống như có thể bị xé rách bất cứ lúc nào.
“Cháu, cháu, cháu thật sự sai rồi, cháu chỉ muốn, muốn…”
Cô còn chưa kịp nói xong người đàn ông kia đã nắm lấy tay cô rồi kéo cô vào lòng mình.
Ngay sau đó, anh nhanh chóng hôn lên môi cô một cái.
Tô Nhã Kỳ ngẩn ra, đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía anh.
Khi Hoắc Vũ Hạo vừa chạm vào đôi môi mềm mại của cô, anh đột nhiên cảm thấy đầu óc mình trở nên choáng váng, cánh tay không tự chủ được mà siết chặt, ép cả người cô phải dán sát vào khuôn ngực rắn chắc của anh.
Không khí mập mờ nhanh chóng tỏa ra khắp căn phòng.
“Hô hô hô…”
Cô thở hổn hển, ngực cô cũng trở nên phập phồng mạnh mẽ.
“Hoắc, chú Hoắc…”
Anh cúi đầu xuống nhìn người phụ nữ trong lòng, nhìn đôi môi đỏ mọng đang sung lên của cô, khóe miệng nhanh chóng cong lên.
Chắc chắn cô không biết được bản thân cô quyến rũ đến mức nào.
Trên người cô có một mùi sữa thơm đến khó tả.
Mùi hương này thỉnh thoảng vẫn luôn xuất hiện trong tâm trí anh, kích thích bản năng muốn cướp đoạt con mồi của người đàn ông.
Đúng thế, bản năng muốn nuốt cô vào bụng, muốn hai cơ thể dung hòa nhau.
“Chú, chú nhìn cháu như thế làm gì?” Giọng điệu của cô có chút cáu kỉnh, sắc mặt ửng hồng: “Cháu, cháu không cố ý uống rượu…”
“Không cố ý?”
“Vâng, vâng, vâng, bởi vì sinh nhật của Tịch Hạ nên cháu mới uống một chút…”
Thế nhưng cô lại không ngờ cô chỉ mới uống một ly mà đã say như thế!
Anh nở nụ cười, âm thanh trở nên kì lại: “Thế em còn nhớ những chuyện đã xảy ra tối qua không?”
Giọng nói này có một chút mê hoặc khiến người nghe trở nên tê dại.
Tô Nhã Kỳ chỉ cảm thấy cơ thể mình sắp mềm nhũn ra.
“Chuyện gì xảy ra đêm qua?” Cô ngẩn người.
“Ừ, tối qua em đã nói gì em còn nhớ không?”
“Cháu, cháu nói cái gì cơ?” Cô nuốt nước bọt một cái, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Em nói…” Anh nhìn cô, nở nụ cười quyến rũ, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt trên bờ vai trần của cô. Bàn tay anh có hơi lạnh khiến cả người Tô Nhã Kỳ trở nên có chút khẩn trương, không tự chủ được mà trở nên run rẩy.
“Em nói, em muốn dụ dỗ tôi đấy!”
“Cái gì?” Tô Nhã Kỳ kinh ngạc nhìn anh.
Dụ……
Dụ dỗ anh sao?
Cô, cô đã nói ra chuyện như thế sao?
Cô nhíu mày thật chặt, cô bắt đầu hồi tưởng lại mọi thứ.
“Tịch Hạ à, cô ấy nói, cô phải nắm chặt người đàn ông tốt, phải giữ người đó thật chặt. Nếu không sẽ bị những người phụ nữ khác cướp đi, cô ấy còn nói chú Hoắc sẽ bị người khác cướp đi…
Trong trí nhớ mơ hồ của cô, dường như cô thật sự đã nói câu đó.
Tịch Hạ nói rằng, cô phải giữ chặt chú Hoắc, không thể để chú Hoắc bị những người phụ nữ khác cướp đi được.
Đặc biệt là một người đàn ông đẹp trai và xuất chúng như chú Hoắc.
Lúc đó, cô