“Chồng…?” nữ tiếp viên hàng không ngây dại, cô nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, vừa nhìn về phía Tô Nhã Kỳ một bên, chân mày nhíu rất chặt rất chặt.
Cái này……
Hai người kia là vợ chồng sao?
Cô gái này rõ ràng nhìn qua chính là trẻ vị thành niên a, không, không phải là người thường sao?
Hoắc Vũ Hạo nhìn qua Tô Nhã Kỳ bộ dáng chặt chẽ che chở mình tút tút, ý cười ở khóe miệng không cầm được giương lên.
“Phiền cô đưa cho anh tấm chăn, vợ anh có chút lạnh!” Hoắc Vũ Hạo mở miệng, thanh âm vẫn như cũ khiến cho người ta trầm mê thanh âm từ
tính
tay của cô Tiếp viên hàng không đang cầm chăn lông rõ ràng có dùng sức chút, cô ấy nhìn qua người đàn ông vô cùng tuấn mỹ này, lại nhìn về phía cô gái ngốc nghếch một bên, thật rất không anhm tâm.
“xin lỗi cô cho anh chăn lông!” Thanh âm của người đàn ông lại một lần vang lên, chỉ nhưng, lần này thanh âm rõ ràng không dễ nghe như vậy.
khóe miệng nữ Tiếp viên hàng không có chút giật giật, cười rất là xấu hổ “được, được!”
Nói rồi, liền đưa chăn lông cho Hoắc Vũ Hạo.
Người đàn ông cầm chăn lông, thì cấp tốc che lại đôi chừ của Tô Nhã Kỳ.
động tác thừ mật vừa tỉ mỉ Như thế, nhìn cái này nữ tiếp viên hàng không quả thực chính là nghiến răng nghiến lợi.
“Thưa ngài, nếu như, nếu như ngài có gì cần, xin gọi cho chúng anh!” Dứt lời, tiếp viên hàng không rời đi rất nhanh.
Nhìn xem tiếp viên hàng không rời đi, Tô Nhã Kỳ rốt cục thở dài một hơi.
“Ông xã?” Hoắc Vũ Hạo tiến gần sát cô, trong thanh âm đó mang theo một tia chế nhạo.
Tay đang nắm chăn lông của Tô Nhã Kỳ lập tức dừng lại.
“Không nghĩ tới, em không kịp chờ đợi như vậy!” con ngươi đen nhánh đó của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên sáng lên mấy phần, độ cong môi mỏng nhếch lên càng thêm ưu mỹ.
trái tim của Tô Nhã Kỳ dồn sức đạp trong lồng ngực, cô vùi đầu thấp hơn, hai con mắt đen thon dài nồng đậm rũ xuống, cũng bốn phía tán loạn, không biết nên đi hướng chỗ nào.
Hoắc Vũ Hạo thấy như thế, môi mỏng nhẹ nhếch, ý cười thật sâu “anh, rất thích xưng hô thế này!”
Tô Nhã Kỳ càng ngại, đầu như sắp muốn chạm đất.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, không trêu ghẹo cô, mà là lại một lần bắt đầu bận rộn.
――――
Chuyến bay một đường, khiến Tô Nhã Kỳ mệt dã rời.
Cũng may máy bay hạ cánh, thì có xe chuyên dụng đến.
Mộ Chỉ Ưu ở trên máy bay đều chưa từng tỉnh, ngay cả ăn cơm cũng từ chối.
Vừa hạ cánh, tinh thần lập tức trở lại.
“A a a, em thật kích động a Nhã Kỳ, em muốn gặp được J Khôn!” Mộ Chỉ Ưu vừa ngồi lên xe thì hưng phấn không thôi.
Hoắc Vũ Hạo ở trên máy bay đều đã xử lý hết tất cả mọi chuyện.
Lúc này, nhìn về phía hai người bọn họ, trong mắt đều bốn chứa ý cười.
Tô Nhã Kỳ nhìn cô ấy vui vẻ, cũng không khỏi mỉm cười, cô biết rõ sức lực theo đuổi thần tượng.
Đó là một loại, chỉ cần thần tượng tốt, thì các cô cảm thấy tốt.
Ừ, là một loại mê luyến không có cách nào giải thích.
Tô Nhã Kỳ mỉm cười một chút, nhưng lại bắt đầu căng thẳng.
thời gian Lúc này ở Phù Tạng là ba rưỡi chiều, nghe nói tụ họp là bắt đầu lúc năm giờ.
Hiện tại nếu như không có đoán sai, hẳn là có rất nhiều người lục tục ngo ngoe đến đó.
Đợi chút nữa thì cô muốn nhìn thấy mẹ chồng chuẩn cùng bố chồng chuẩn, còn có…… Cô em chồng……
Ách……
Cô thật sự rất căng thẳng.
Không biết, bọn họ sẽ thích cô không nữa.
Mà cô, lại không biết nên làm sao cho tốt nhất……
Nhỡ, những bạn bè người thân đó không thích cô làm sao bây giờ?
Nỗi lo lắng này, khiến lông mày của cô càng nhăn càng chặt, một đôi tay cũng nắm lợi hại.
“Sao Thế?” tay của Hoắc Vũ Hạo lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bất an của cô.
Tô Nhã Kỳ nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, há to miệng, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
“Chị ấy chính là căng thẳng, tâm tình sắp gặp mẹ chồng ai có thể hiểu được!” Mộ Chỉ Ưu một bên gửi tin nhắn với Hoắc Anh Vũ, một bên đầu cũng không ngẩng lên mà trả lời.
Nghe vậy, Hoắc Vũ Hạo cười một tiếng, vuốt vuốt cái đầu nhỏ của cô “em không cần lo lắng cái này, người nhà của anh rất dễ hòa hợp!”
“Không sai, bố mẹ nuôi của em là người tốt nhất trên thế giới!” Mộ Chỉ Ưu dơ tay nói.
Hoắc Vũ Hạo nhíu mày “Mộ Chỉ Ưu, em dù sao đi nữa là cô cả Nhà họ Hoắc, đợi chút nữa ở trên yến hội chú ý một chút, không được để người ta chê cười!”
Mộ Chỉ Ưu để điện thoại di động xuống nhìn về phía anh, có chút không vui “Vầng!”
Tô Nhã Kỳ có chút không hiểu, không rõ những lời này là có ý gì.
Nhưng, hiện tại cô cũng không nên hỏi.
Bởi vì, cô cũng là Bồ Tát lội bùn qua sông đúng không!
Rất nhanh, tài xế đưa họ đến địa điểm cần đến.
Phù Tạng, Tô Nhã Kỳ từng đến không chỉ một lần.
Bố của cô khi còn sống, khắp nơi cả nước đều sẽ mang theo cô đi thăm quan một chút.
Chỉ nhưng, lần này, tâm tình tới đây nghiễm nhiên khác biệt.
“Cậu cả, đến rối!” Lái xe dừng xe xong quay đầu nhìn về phía họ nói.
Lúc này, để có thể nhìn thấy có người giúp việc vội chạy tới, thay bọn họ mở cửa xe ra.
Tiếp theo, còn có người giúp việc đem hành lý trong xe xuống.
Tô Nhã Kỳ đi theo Hoắc Vũ Hạo xuống xe, nhìn qua nơi mỹ lệ này lập tức giật mình.
Nơi này……
Thật đẹp a!
Mà cái càng đẹp chính là một tòa biệt thự đặc biệt lớn này, rất rất lớn.
Trong hoa viên các loại hoa tươi khoe sắc, trong hoa viên còn có rổ treo, ghế đu, cái hùng vĩ nhất chính là, ở đây có thể nhìn thấy núi Phú Sĩ đẹp nhất ở Phù Tạng…..
Toàn bộ cảnh tượng, duy mỹ không tưởng nổi.
Mộ Chỉ Ưu cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này, vừa xuống xe thì trực tiếp nhảy nhót đi vào.
“Đi thôi!” Hoắc Vũ Hạo nhìn Tô Nhã Kỳ sững sờ mà nói.
Tô Nhã Kỳ nhìn về phía anh, lại nhìn về phía ngôi nhà khổng lồ này, trong lòng không hiểu sao căng thẳng không được.
Hoắc Vũ Hạo tựa hồ đã đoán được ý nghĩ của cô, thì dắt tay của cô, liền mỉm cười kéo cô đi vào.
Trong nhà, đám người giúp việc đi tới đi lui.
Còn có rất nhiều khách, bọn họ đều là tốp 2 tốp 3 nói chuyện.
Còn có một số cô gái xinh đẹp đều tập hợp một chỗ nói chuyện phiếm.
Mà người nhiều nhất tới chỗ, thì là……
“được rồi được rồi, mọi người đến đây, không cần lo lắng!”
Thanh âm này là……
Hoắc Anh Vũ!
Mà anh rõ ràng đã bị bao vây, chỉ nghe thanh âm, không ai thấy.
Đúng vào lúc này, Tô Nhã Kỳ bị một cô gái trước mắt làm giật mình.
Cô ấy mặc một bộ xanh trắng toàn thân, Một mái tóc xoăn xinh đẹp lười biếng rải rác trên vai, chiếc áo khoác màu xanh lam được đặt trên vai, trên tai còn treo một chiếc bông tai phiên bản giới hạn.
Chân đi một đôi giày anho gót màu bạc, cô ấy ăn nói có ý tứ, toàn bộ biểu lộ đều rất nghiêm túc.
Nhưng ngay cả như vậy, vẫn như cũ không che giấu được nhan sắc hoàn mỹ đến không tỳ vết chút nào của cô ấy.
Cô ấy, thật sự đẹp không thể miêu tả.
Tô Nhã Kỳ nhìn cô ấy từng bước một đi tới phía mình, không hiểu, cô bắt đầu căng thẳng.
Cô ấy……
Hào quang quá mạnh.
Tựa như là……
Giống Chú Hoắc, khiến cho người ta ngạt thở.
“Anh!” Cô gái đi đến trước mặt của cô, ngọt ngào cườivề phía Hoắc Vũ Hạo, trên mặt lãnh ngạo đó lập tức dịu dàng xuống.
Tô Nhã Kỳ bị choáng váng, khi còn chưa kịp phản ứng, thì cô ấy nhìn về phía cô.
“chị chính là…… Chị dâu đi!” Cô ấy cười một tiếng, phảng phất như bông sen tuyết nở “em là Hoắc Giai Kỳ, rất vui có thể gặp được chị!”
Cô ấy đưa tay ra.
Tô Nhã Kỳ nhìn về phía cô ấy, lại nhìn về phía bàn tay đang duỗi ra đó, cả người không hiểu sao rất căng thẳng.
“em, em chính là Hoắc Giai Kỳ?”. Truyện Đông Phương
em gái sinh đôi đó của Chú Hoắc?
cô gái trong lời của chị chỉ ưu!
Trời ạ, thật sự, rất, rất xinh đẹp, rất, rất mạnh a!
“xin, xin, xin, xin chào, chị, chị, chị tên tô…… Tô…… Tô Nhã Kỳ!” Cô ấy cầm tay của cô, gõ gõ lần lượt nửa ngày mới nói ra được.
Bộ dáng như thế, khiến Hoắc Giai Kỳ không khỏi cười một tiếng chị dâu chị không cần căng thẳng, em không ăn thịt người!”
Sự trêu ghẹo của cô ấy, khiến khóe miệng Tô Nhã Kỳ giật một cái.
“Bố mẹ đâu?” Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía cô ấy hỏi.
Ở bên trong đang chào hỏi khách khứa!” Nói xong, nhìn về phía cô “đi thôi, chúng ta đi gặp bố mẹ!”
Tô Nhã Kỳ rất muốn nói, cô còn không có chuẩn bị kỹ càng.
Thế nhưng là quỷ thần xui khiến, không hiểu thì đã theo cô ấy đi lên phía trước.
Hoắc Vũ Hạo vừa mới chuẩn bị đi, đột nhiên có người kêu tên của anh.
“Vũ Hạo a!”
Nhìn lại, một trưởng bối thân thích trong nhà.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía em gái cùng Nhã Kỳ đi xa, nhịn một chút vẫn là đi hướng người thân.
“chị không cần căng thẳng” Hoắc Giai Kỳ cảm nhận được sự căng thẳng của cô, không khỏi dừng bước.
Tô Nhã Kỳ nhìn về phía cô, không hiểu thì đã cảm thấy hô hấp khó khăn.
“Thế nào? tôi, tôi có chỗ nào không ổn sao?” Nhìn cô ấy sợ hãi nhìn mình chằm chằm, Hoắc Giai Kỳ không khỏi cười một tiếng.
Cái ý cười này, khiến căng thẳng cuả Tô Nhã Kỳ lập tức vơi đi rất nhiều, cô nhìn về phía cô ấy, lại quay đầu nhìn một chút, không khỏi nhỏ giọng nói: “Chú Hoắc…… Còn không đến!”
“Chú Hoắc?”
Tô Nhã Kỳ vừa mới chuẩn bị giải thích, thì Hoắc Giai Kỳ cười khẽ “anh em thật đúng là rất thú vị!”
Nói rồi, kéo tay của cô “không cần căng thẳng, cũng không cần sợ hãi, bố mẹ em đều là người rất tốt, đi thôi, em đưa chị vào, mẹ em thế nhưng rất chờ mong gặp chị đấy!”
Tô Nhã Kỳ cảm nhận được nhiệt độ truyền đến lòng bàn tay của cô, cái này khiến cảm giác căng thẳng của cô lập tức tốt lên rất nhiều.
Thế là, liền gật đầu, đi theo cô ấy đi vào bên trong.
Trên đường đi, đều có thể gặp được tốp năm tốp ba.
Mỗi người nhìn thấy Hoắc Giai Kỳ thì sẽ cùng cô ấy chào hỏi, Hoắc Giai Kỳ đều mỉm cười đáp lại.
Cái này khiến Tô Nhã Kỳ không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía cô gái lớn hơn so với cô ấy này.
Cô ấy thật rất xinh đẹp, nhìn qua cũng rất người phụ nữ mạnh mẽ.
Thế nhưng, không hiểu sao, cô cảm thấy, cô ấy hẳn là một người phụ nữ rất dịu dàng rất dịu dàng.
Rất nhanh, thì Hoắc Giai Kỳ dừng bước, nhìn về phía hai người trong đám người đang bị vây quấn, ý cười khóe miệng càng ngọt ngào.
Theo ánh mắt của cô, Hoắc Giai Kỳ nhìn sang.
Ánh nhìn này ngây ngẩn cả người.
Hai người kia đứng ở trong đám người xuất hiện rất đột ngột.
Sự đột ngột này là do ở hai người kia quá mức dễ thấy, người đàn ông trưởng thành ổn định, người phụ nữ khí chất nổi bật, tóm lại đặc biệt dễ thấy.
“Bố mẹ!” Hoắc Giai Kỳ gọi bọn họ một tiếng.
Nghe tiếng, hai người quay đầu lại.
Lần quay đầu này, Tô Nhã Kỳ trong lòng lộp bộp.
Trời ạ, thật sự, thật sự là hai người đó sao?
Hoắc Ảnh Quân nói hai câu với người khác, thì ôm người vợ xinh đẹp của mình đi tới.
Nhìn khoảnh khắc bọn họ đến, Tô Nhã Kỳ rốt cuộc hiểu rõ, vì