Chương 214: Đừng sợ, là anh
“,”Trên đường về, Tô Nhã Kỳ toàn bộ tâm trạng đều trùng xuống, cảm thấy sai sai.
Cô cự tuyệt Hoắc Vũ Hạo đụng vào, thậm chí đến cả tâm lý cũng phản kháng.
“Không cần!”
Chỉ cần anh ấy đưa tay đến gần, cô gần như là phản xạ có điều kiện tránh né lùi về sau, cả ánh mắt hoảng loạn lo sợ.
Hoắc Vũ Hạo thấy vậy liền nhăn mặt.
Tô Nhã Kỳ không nói gì, mắt nhìn xuống dưới, tay ôm lấy cơ thể của mình run sợ.
Trong đầu của cô lúc nào cũng lặp đi lặp lại cảnh vừa rồi.
Làm sao lại như vậy?
Tại sao lại như vậy?
Đó…đó là anh trai của cô.
Anh trai và em gái.
Tô Nhã Kỳ lông mày cô nhíu lại càng chặt, ôm cánh tay của mình run sợ, răng cùng cắn chặt lấy đôi môi hồng.
Cô nghe thấy sự kháng cự của Tịch Tịnh.
Cô nghe thấy Tịch Tịnh chửi rủa.
Người đàn ông kia vẫn đang làm một chuyện đáng xấu hổ như vậy.
Biến thái!
Anh Nam Lê Thần là một kẻ biến thái.
Đàn ông đều là biến thái.
Xe rất nhanh đến nơi ở của nhà họ Hoắc.
Lái xe mở cửa xe cho Hoắc Vũ Hạo. Sau đó chuẩn bị sang mở cửa xe cho Tô Nhã Kỳ.
Nhưng ai biết, Tô Nhã Kỳ tự mình mở cửa trước.
Một giây sau, nhanh chóng bỏ chạy.
Liền cả đồ ngọt mà cô thích nhất cũng bỏ quên trên xe, quên lấy.
“Tiểu thư quay…” lời của bác Phan chưa nói hết Tô Nhã Kỳ giống như gió cuốn vậy chạy lên tầng.
Bác Phan không hiểu sao,tiếp đến nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo bước vào với khuôn mặt ủ rủ.
“Uh”, rốt cuộc xảy ra chuyện gi?
Về đến phòng, Tô Nhã Kỳ vội khóa trái cửa phòng lại.
Sau đó, nhảy thẳng lên giường của mình, lấy chăn quấn chặt lấy mình.
Cô ngồi trên giường.ôm chặt lấy chăn, đôi mắt to đầy hoảng sợ.
Cô luôn luôn không hiểu. Tai sao, tại sao lại như vậy?
Tại sao một người anh ngay thẳng như Nam Lê Thần lại…
“Tịch Tịnh sao cô gầy đi nhiều vậy?”
“Anh tôi nghỉ mấy hôm nay ở nhà”
Trong đầu lại nhớ lại câu nói này.
Trước đó cô không hiểu, tại sao anh Nam nghỉ, cô ấy lại gầy đi.
Giờ khắc này, côdường như đã hiểu.
Hành hạ.
Người đàn ông biến thái đó nhất định là làm việc gì đó hành hạ Tịch Tịnh.
Nhưng mà…
Tại sao Tịch Tịnh không báo cảnh sát?
Cô không hiểu, cũng không biết rút cuộc xảyra như thế nào.
Đột nhiên điện thoại cô reo lên.
Ánh mắt của cô hướng về phía điện thoại để trên đệm, cái nhìn này.làm cho cô choáng váng.
Đó là…
Tịch Tịnh gọi đến.
Cô dùng sức với tay cầm lấy điện thoại. Cô không dám nghe máy.
Cũng không biết mở miệng nói chuyện như thế nào.
Giờ khắc này đầu óc cô loạn như tưởng hồ cả người đều bối rối.
Một tiếng thét lớn đột nhiên vang lên.
Tô Nhã Kỳ lập tức ngồi dậy.
Mà lúc này,bên ngoài có một ánh bạch quang sáng lên.
Lập tức, “ Uỳnh uỳnh, một tiếng sấm như muốn chia cắt cả bầu trời đêm.
Tô Nhã Kỳ sợ tới mức lại hét lên một tiếng, vội vàng lui về phía đầu giường. Cả người đều đang run sợ.
Đèn, bật đèn.
Cô cần ánh sáng.
Cô một bên run sợ, một bên nhanh chóng đi bật đèn đầu giường.
Nhưng mà.không biết cô ấn mấy lần, đèn đều không có phản ứng.
Không sáng?
Tiếng gió bên ngoài, càng lúc càng lớn, thổi vào cành cây phát ra âm thanh kỳ dị.
Tô Nhã Kỳ sợ tới mức toàn thân run rẩy.
“Khấu khấu khấu” cửa bị gõ reo lên.
“Nhã Kỳ”, ngoài cửa là âm thanh quen thuộc và ấm áp kia.
Tô Nhã Kỳ chuẩn bị mở cửa nhưng lại đột nhiên dừng lại.
Cô vừa gặp ác mộng.
Trong mơ hình như cô nhìn thấy mình là người bị cưỡng bức.
Đó là những hành động khó coi,làm những chuyện xấu hổ đó.
Cô sợ hãi,muốn la hét.nhưng miệng lại bị giữ chặt.
Cái cảm giác nghẹt thở đó làm cho cô cảm giác bất lực như rơi vào địa ngục.
“Răng rắc”lại một tiếng sấm nữa, cửa sổ bị làm cho rung lên, có tiếng kêu kẽo kẹt.
Tô Nhã Kỳ toàn thân sắp cứng đơ thành đá, hai hàm răng va vào nhau. Phòng tối, tiếng sấm kinh thiên, đều làm cho cô không biết làm sao.
“Bố, bố….”
Nước mắt của cô lập tức rơi xuống “Bố…”
Cô từ nhỏ đã đặc biệt sợ tiếng sấm.không thể bỏ được thói quen này.
Nhưng giờ khắc này đã không có sự đồng hành của bố.
Sợ hãi bóng đêm đen tối sẽ có thể nuốt hết cô trong nháy mắt.
Hoắc Vũ Hạo đứng gõ cửa một lúc, cũng không nghe thấy trả lời.
Nhưng vừa nãy anh rõ ràng nghe thấy tiếng hét của cô.
“Bác Phan, chìa khóa đưa cho tôi!”
Được thưa tiên sinh, bác Phan lập tức cầm đèn pin đi lấy chìa khóa dự phòng lại.
Vừa nãy lâu đài bị đứt cầu dao.đã có người làm đi xem nhưngcòn chưa sửa xong.
Có thể là do nguyên do của sấm sét.
Hoắc Vũ Hạo liền nhanh chóng mở cửa ra.
Trong phòng tối đen như mực
Trên giường,không có người.
‘Nhã Kỳ “anh gọi nhẹ một tiếng.
Vẩn không có phản hồi.
“Nhã Kỳ” người đàn ông lại gọi một tiếng.
Bác Phan theo vào, cầm đèn pin nhìn quanh phòng một lượt.
Lúc này mới phát hiện, cô ngồi dưới đất, khuất trong một góc tường, ôm chặt lấy mình. Cả người đều run run, nước mắt làm ướt cả một bên cánh tay của cô.
Hoắc Vũ Hạo đau lòng, liền vội vàng bước đến. “ Nhã Kỳ à”.
“A…” Tô Nhã Kỳ bị người khác đụng vào, lập tức liền hét lên.
“Đừng sợ,là anh” Hoắc Vũ Hạo vội ôm cô vào lòng.
“Không cần,đừng đụng vào em…” Tô Nhã Kỳ rât sợ, dùng sức đánh, đẩy anh ra.
“Tiểu thư, đây là…” bác Phan vội vàng nói “ Tiểu thư đừng sợ đây là Hoắc tiên sinh.”
“Là anh, Nhã Kỳ,đừng sợ, đừng sợ” mặc kệ cô kháng cự như thế nào, cự tuyệt như thế nào, anh vẫn ôm cô trong lòng, không cho cô