Khi Vân Tử Lăng tỉnh dậy, đã hơn hai giờ đêm rồi.
Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc lá, không gian tối mịt, chỉ có một cái đèn ngủ đang bật lên.
Vân Tử Lăng xoa xoa đầu, đầu của cô vẫn còn hơi choáng váng.
“Tỉnh lại rồi sao?” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên trong màn đêm đen khịt.
Vân Tử Lăng run lên, vô thức dựa lưng vào giường.
Lạch cạch một tiếng, đèn trong phòng lập tức được bật sáng lên.
Lúc này Vân Tử Lăng mới có thể nhìn rõ người đang ở trong phòng.
Hoắc Ảnh Quân tay đút túi quần, từng bước tiến lại gần cô, đến sát mép giường rồi mới dừng lại.
“Tôi… tại sao tôi lại ở đây? Đây là đâu?”
Vân Tử Lăng nhướng mày nhìn người đàn ông đang đứng ở ngay gần đó.
Cả người anh bao phủ một luồng khí lạnh lẽo đáng sợ không thể giải thích được, cô cảm thấy có chút bất an.
Đây là…
Cô liếc nhìn xung quanh thật nhanh, đây là …
Trái tim cô đập mạnh hơn.
Đây là nơi mà đêm hôm đó cô đã mất đi lần đầu tiên của mình…
Phòng VVIP của khách sạn hôm đó!
“Vừa rồi cô đã làm gì, cô quên rồi sao?” Người đàn ông lạnh lùng cong môi lên, con mắt lạnh lùng như kim châm nhìn cô.
Vân Tử Lăng nhìn anh một cách cẩn thận, tại sao anh lại đưa cô đến đây?
Cô nhíu mày, trong đầu nhanh chóng nhớ lại những sự việc xảy ra trước đó.
Trong giây lát, đôi mắt của cô trở nên mờ đi, hai tay nắm chặt chiếc chăn bông.
Mẹ của cô… chết rồi…
Cái tát của Vân Hâm Bằng, vở kịch của Vân Tử Diễm.
Cái nhìn khinh thường của mọi người.
Cảnh tượng hiện về trong tâm trí cô một lần nữa.
Cô bất giác cắn môi, mệt mỏi quá, thật sự quá mệt mỏi…
Hoắc Ảnh Quân nhìn đôi mắt buồn bã của cô, nhìn bờ vai không kìm chế được khẽ run lên của cô, không nhịn được cúi người tiến lại gần cô.
“Cô còn nhớ câu cuối cùng mà mình nói lúc đó không?”
Hơi thở ấm áp của anh khiến Vân Tử Lăng giật mình, cô ngước mắt lên, thì gặp phải đôi mắt đen sâu như mực của người đàn ông.
“Anh, anh nói cái gì thế?”
Trong vô thức, cô lại lùi về phía sau.
Anh đang nói cái gì vậy?
Một tia sáng vụt nhanh qua đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc Ảnh Quân, rồi anh nắm