Một đêm triền miên.
Xương cốt cô rụng rời.
“Xoẹt” một tiếng, rèm cửa sổ dày bị kéo mạnh ra.
Ánh mặt trời chói mắt lập tức chiếu vào.
Người trên giường khẽ nhíu chân mày theo bản năng.
Chỉ hơi khẽ động một chút, cả người cô đã đau nhức không chịu nổi, xuýt xoa một tiếng, giống như đã trải qua tai nạn gì đó vậy.
“Đau quá…” Cô cắn môi hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên cười xòa một tiếng, đúng là hết biết nói gì, tối hôm qua lại nằm mộng xuân.
Cô nhíu mi, nhắm hai mắt xoa bóp phần eo, sau đó chậm rãi mở mắt…
“Á!” Vừa mở mắt thì đột ngột thấy người đàn ông ngồi trên ghế kia.
Người đàn ông lẳng lặng ngồi ở đó, đôi mắt u ám yên lặng nhìn cô, giống như đang cười, lại giống như là lạnh lùng khiến người ta đóng băng.
“Vân Tử Lăng!” Người đàn ông cắn răng nghiến lợi đọc cái tên này ra.
Vân Tử Lăng không khỏi thắt tim, vô thức lùi về phía sau một bước.
Nhưng một bước này lại khơi dậy đau đớn giữa hai đùi.
Vừa cúi đầu nhìn, trên hai chân cô hiện đầy dấu vết hoan ái màu tím.
Vân Tử Lăng hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn ngực mình, quả nhiên, bên trên cũng có mấy vết màu tím.
Đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao cô lại ở đây?
Cô nhớ lại…
Mẫn Hy có mang cái gì đó tới, cô đi ra ngoài, sau đó…
Trí nhớ mơ hồ, chống cự, gào khóc, cắn xé, xô xát…
Không phải là mộng xuân!
Là xảy ra thực sự!
Người đàn ông đứng dậy, từng bước từng bước đến gần cô.
Vân Tử Lăng không kịp suy nghĩ, hàm dưới đã bị người đàn ông nâng lên.
“Thật sự quá coi thường cô, để bò lên giường của tôi, quả thật cái gì cô cũng có thể làm được!” Ánh mắt căm hận của người đàn ông lướt qua người cô, dường như cô làm chuyện tội ác tày trời biết bao nhiêu.
Vân Tử Lăng không khỏi nhíu mày, những lời này khiến cho cô vô cùng khó chịu.
Cô nhếch môi, nhìn thẳng vào anh bằng ánh mắt chế nhạo: “Tôi lên giường thế nào, chẳng phải nên hỏi chính bản thân anh sao?”
“Cái gì?”
“Tạm thời tôi không nói chuyện tôi từ nhà họ Vân lên đến giường của anh như thế nào, nói về chuyện này một chút, anh rể, ngay cả tôi và chị ta, anh cũng không phân biệt