Gọi một lần nữa!
Bốn chữ này, khiến cho sắc mặt Hoắc Nhã Linh tối sầm lại.
Cô ấy không phải là chó, tại sao gọi rồi lại gọi nữa?
“Vân Tử Lăng, cô là cái quái gì!” Cô ấy hét lên, tiện tay cầm con búp bê vải đập vào Vân Tử Lăng.
Cô ấy không tránh, vừa khéo nắm lấy con búp bê vải.
“Con tiểu tam này, đồ đê tiện, đồ đàn bà vô liêm sỉ, loại như cô thì có thể dạy tôi cái quái gì? Dạy tôi làm tiểu tam à? Dạy tôi làm thế nào để quyến rũ đàn ông đã có vợ à? Hay là dạy làm thế nào để quyến rũ anh rể của mình?” Hoắc Nhã Linh dướn mày: “Tôi là người đoan trang mà cần học mất thủ đoạn rẻ tiền này sao?”
Dứt lời còn lẩm bẩm một câu: “Còn nghĩ mình giỏi giang lắm không bằng!”
Vân Tử Lăng im lặng, nở một nụ cười theo thói quen.
“Cô cười cái gì?”
Hoắc Nhã Linh thấy cô không tức giận lại còn cười, không khỏi nhíu mày, không thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì.
“Cũng muộn rồi, phòng cô ở đâu, tôi muốn nghỉ một lát!” Cô ấy đứng dậy, dường như không muốn phí lời.
“Cái gì? Cô muốn ngủ ở phòng tôi?”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, bố cô nói rằng, cùng ăn cùng ở cùng đi học, nhỉ?” Nhướng mày, nở một nụ cười vô hại.
“Cô điên rồi, cô thật dơ bẩn, trên người cô có ròi bọ đấy, ngủ ở phòng tôi á?” Cô ấy lập tức hét ầm lên, ánh mắt đầy vẻ khinh thường: “Còn không biết đã bao nhiêu ngày không tắm rồi, đòi ngủ ở phòng tôi á? Thật sao!”
Vân Tử Lăng không để ý đến cô ta, đi thẳng đến chỗ người giúp việc: “Phòng ngủ của cô ấy ở tầng mấy? Là phòng nào?”
Người giúp việc nhìn cô ấy, lại nhìn sang Hoắc Nhã Linh, muốn nói rồi lại thôi.
Rõ ràng, không dám nói.
Thấy vậy, Vân Tử Lăng gật đầu: “Được, tôi đi hỏi Khúc Tịnh Quân!”
Nếu đã không có ai muốn nói cho cô ấy, Khúc Tịnh Quân thể nào cũng sẽ nói.
Vừa nghe thấy muốn đi tìm Khúc Tịnh Quân thì Hoắc Nhã Linh liền nổi đóa lên như con nhím xù lông, vội vàng ngăn cô ấy: “Cô dựa vào cái gì mà đòi đi tìm anh Khúc Tịnh Quân của tôi? Cô lại muốn quyến rũ anh ấy phải không? Đồ mày dày!”
“Tôi rất dễ bắt nạt nhỉ?” Cô ấy khẽ hất cằm, cười lạnh.
Hoắc Nhã Linh không phản ứng kịp, cười lạnh một tiếng: “Sao nào? Tức rồi phải không? Cô không biết tự lượng sức mình à, làm người thì nên giữ lại chút thể diện, nếu không…”
Muốn nói rồi lại thôi, ánh mắt đã thể hiện những gì muốn nói, đó chính là sự khinh bỉ.
Lúc này, Vân Tử Lăng tắt nụ cười.
Ánh mắt cô ấy đầy vẻ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm người phụ nữ ngạo mạn này.
Sau đó, liếc mắt thể hiện sự chế nhạo, giơ tay.
“Bép” một tiếng.
Một cái tát điếng người thẳng vào mặt cô ta, động tác nhanh gọn khiến Hoắc Nhã Linh không kịp tránh đi.
Cô ấy năm lần bảy lượt nhún nhường cô ta.
Tại sao, cô ta lại không biết phải trái như thế chứ!
Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Hoắc Nhã Linh không ôm mặt, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Những người làm đó ai ai cũng há hốc mồm, như thể chứng kiến một chuyện gì khủng khiếp.
Nhưng mà, người gây chuyện lại cười nhạt, khuôn mặt vô tội: “Thứ nhất, cô hỏi tôi là cái thá gì, vậy, tôi hỏi cô, Hoắc Nhã Linh, cô là cái thá gì?”
Hoắc Nhã Linh á khẩu.
“Thứ hai, cô coi thường tiểu tam, rẻ mạt và vô liêm sỉ, thế mà bây giờ một tiểu tam mà cô chửi là rẻ mạt và vô liêm sỉ lại đang dạy cô thế nào là lễ nghĩa và liêm sỉ đấy, nhỉ?”
Hoắc Nhã Linh: …
“Thứ ba, quả thật là tôi xuất thân từ nông thông, nhưng cứ là người nông thôn thì sẽ bẩn à? Tôi tự thấy rằng bản thân mình rất sạch sẽ, nhưng trên người tạm nham bao nhiêu mùi nước hoa, thật không biết ngửi mùi như thế nhiều rồi, sẽ giống như mùi hôi nách của người nước ngoài, khiến người khác buồn nôn!”
Hoắc Nhã Linh: …
“Thứ tư, tôi cao 1m68 và nặng 45 kg, cô còn gì muốn hỏi nữa không?”
“Cô cô cô, cô cô cô đánh tôi?” Hoắc Nhã Linh mãi mới phản ứng lại, liền tức giận, giơ tay định đánh lại.
Ngay tại khoảnh khắc cánh tay giơ lên, thì liền bị Vân Tử Lăng giữ chặt lại.
Vân Tử Lăng giữ được tay cô ta, kéo cô ta xềnh xệch sát lên mặt cô, Hoắc Nhã Linh lảo đảo, rồi liền ngã xuống trước mặt cô ấy.
Đầu cô ta, đập vào vai cô.
Miệng cô ấy ghé sát bên tai cô ta: “Hoắc Nhã Linh, cô còn biến thái hơn tôi, cô thích Khúc Tịnh Quân, đó là anh của cô mà!”
Hoắc Nhã Linh sững người, không còn vùng vẫy nữa.
“Các cô đang làm gì vậy?” Đột nhiên, tiếng Hoắc Ảnh Quân từ đằng xa truyền đến.
Vân Tử Lăng thả Hoắc Nhã Linh ra, đứng vững, ngay sát bên cô ta, quay người về phía bọn họ, rành mạch nói: “Chúng tôi đang ‘giao lưu’ tình cảm, đúng không hả Nhã Linh!”
Hoắc Nhã Linh nghiêng đầu nhìn sang Vân Tử Lăn, cảm thấy vô cùng khó hiểu, căn bản không biết nói sao cho phải.
“Đúng vậy, sau này mọi người đều là người một nhà rồi, nên hòa thuận với nhau vẫn hơn.” Khúc Tịnh Quân vội vàng bước đến, khuôn mặt nở nụ cười tươi rói.
Nhưng mà, Hoắc Ảnh Quân lại không cười, ánh mắt sâu sa của anh nhìn em gái mình một lượt.
Anh liền biết, cô ấy đã bị bắt nạt!
Cũng phải, ở trước mặt người phụ nữ kia, rất ít người có thể trên cơ!
“Tử Lăng, em có mệt không, tối nay em ở phòng nào? Hay là ở phòng ngay cạnh anh được không, ở nhà bác có nhiều phòng lắm.”Khúc Tử Quân nói.
Bọn họ vừa nói chuyện với bố mẹ xong, bố mẹ đã đi thang máy lên lầu nghỉ ngơi rồi.
“Không cần đâu, bác nói, muốn em và Nhã Linh ở chung, vừa nãy Nhã Linh cũng mời em rồi, đúng không Nhã Linh?” Nghiêng đầu nhìn Nhã Linh, tay lại bóp mạnh hơn.
Nhất thời, cơn đau nhói trên vai khiến Hoắc Nhã Linh lập tức định thần lại.
Cô ta nhìn hai người anh của mình, mấp máy: “Em, em ngày mai còn phải đi học, ngủ, ngủ đi, đi ngủ trước đã.”
Vậy nên, liền đi lên lầu.
Vân Tử Lăng không hề nhìn Hoắc Ảnh Quân, mà giơ tay về phía Khúc