Ngày hai mươi mốt tháng ba.
Lập xuân.
Lúc này, thành phố Nam Dương đã xuân về hoa nở, không khí ấm áp.
Tất cả các thiếu nữ đã sớm không kịp chờ đợi khoác lên mình những chiếc váy đẹp đẽ, chỉ vì muốn mình càng thêm rạng rỡ lóa mắt.
Hôm nay, tất cả thành phố Nam Dương đều vui mừng hớn hở.
Chỉ vì đám cưới thế kỷ của Hoắc Ảnh Quân và Vân Tử Diễm.
Nghe nói, cuộc hôn lễ làm nhà họ Hoắc tốn một nghìn năm trăm tỷ.
Có thể nói là xa hoa đến cực hạn.
Sáng sớm, nhà họ Hoắc bị vây quấn chật như nêm cối.
Tất cả phóng viên, bao vây nhà họ Hoắc ba tầng trong bà tầng ngoài một cách nghiêm ngặt.
Những chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau tiến vào, những người xuống xe đều là những sao hạng A.
Tất cả những tổng giám đốc công ty của thành phố Nam Dương cùng với những nhân vật trọng yếu của chính phủ cũng bí mật tới.
Hôm nay Hoắc Chấn Vũ rất bận rộn.
Ba ngày trước bố mẹ của Khúc Tịnh Quân cũng chạy tới hỗ trợ, nhưng ngay cả như vậy họ vẫn cảm thấy tay chân luống cuống.
Trong căn phòng, Hoắc Ảnh Quân đang mặc bộ âu phục có giá trị không nhỏ, đứng ở cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Tổng giám đốc Hoắc, cô Vân Tử Lăng năm giờ sáng nay đã tới thành phố Nam Dương, nửa tiếng nữa sẽ đến." Người thông báo là Quách Sở Tiêu.
Từ sau lần Vân Tử Lăng rời khỏi nhà họ Hoắc vào ban đêm, cô đã biến mất khỏi thành phố Nam Dương.
Nhưng là trước khi cô mất tích, đã nhắn tin cho anh.
Nội dung tin nhắn là 【Hoắc Ảnh Quân, ngày hai mươi mốt tháng ba, liệu người anh kết hôn có trở thành em không?】
Cái tin nhắn này rất thú vị.
Sau đó anh lập tức phái người tìm cô.
Nhưng lại phát hiện cô chưa đi xa, cô về thành phố Đông Dương.
Tìm người theo dõi cô mấy ngày, phát hiện cuộc sống của cô rất có quy luật, mỗi ngày đều đi đến viện dưỡng lão hoặc cô nhi viện.
Thời gian khác cho mèo hoang ăn, còn sau đó đi dạo trong công viên.
Nếu không thì đến tiệm sách ngẩn người cả một ngày.
Trong một tuần, cuộc sống của cô giống như không thay đổi gì.
Về sau, anh không cho người giám sát cô nữa.
Nhưng anh biết, câu nói kia của cô chắc chắn có ý nghĩa khác.
Thế là, trước hôn lễ một tuần, anh tìm người nhìn chằm chằm cô.
Quả nhiên hôm nay cô đã đến rồi sao?
"Tổng giám đốc Hoắc, cần tìm người ngăn cản cô ấy không?" Quách Sở Tiêu hỏi xin chỉ thị.
"Cô ấy đi đến đây như thế nào?"
Hôn lễ hôm nay có thể nói được trông giữ cẩn thận, bên ngoài canh phòng vô số, người không có thiếp mời không được tiến vào.
"Là cô chủ đưa vào." Quách Sở Tiêu trả lời.
"Nhã Linh…" Người đàn ông nhếch môi, cô thật sự có năng lực, vậy mà có thể thuyết phục được Nhã Linh.
"Vậy tổng giám đốc, chúng ta cần làm gì không?"
"Không cần, ngược lại tôi muốn xem cô ấy có thể giở trò gì." Sau khi thắt nơ xong, người đàn ông mỉm cười đi ra ngoài.
Tầng ba, phòng của Hoắc Nhã Linh.
"Cô, tại sao cô muốn tôi đưa cô vào, cô muốn làm cái gì?" Hoắc Nhã Linh nhìn chằm chằm cô hỏi.
Hai tháng không gặp, cô giống như càng đẹp hơn, mái tóc ngắn ngang vai, phía dưới hơi xoăn, tóc mái ngang trán chia ba bảy, rất có khí chất.
Hôm nay cô mặc vào một chiếc áo phông trắng, bên ngoài mặc một cái áo khoác cao bồi đơn giản, phía dưới mặc một chiếc quần màu đen.
Rõ ràng là phong cách đường phố rách nát như vậy, nhưng khi cô mặc lên…lại đẹp như vậy.
Vân Tử Lăng cầm điện thoại xoay một lúc, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía Hoắc Nhã Linh, mỉm cười: "Nhã Linh, hai tháng không gặp, nhớ tôi không?"
Hoắc Nhã Linh khẽ giật mình, cái nụ cười này...
"Ai, ai nhớ cô, đừng, đừng có tự dát vàng lên mặt mình." Hoắc Nhã Linh nhíu mày, chuyện gì xảy ra vậy, rõ ràng vẫn là gương mặt giống nhau, lúc Vân Tử Diễm nói chuyện với cô ta, cười với cô ta, cô ta cảm thấy rất phiền.
Nhưng khi cô cười lên, sao cô ta lại cảm thấy trong mắt cô có cả sao trời.
"Cám ơn cô giúp tôi vào đây, cuộc hôn lễ đúng là được trông giữ cẩn thận." Vân Tử Lăng đến cạnh cửa sổ, nhìn ra đám người đông nghịt phía bên ngoài.
Hoắc Nhã Linh nhíu mày đi tới cạnh cô: "Hôm nay cô đến đây định làm cái gì?"
Vân Tử Lăng không nói chuyện, nhìn ra đám người phía bên ngoài, nhìn đồng hồ trên tay.
"Này, tôi đang hỏi cô đấy." Hoắc Nhã Linh thấy cô xa cách với mình cảm thấy không thoải mái.
Phải biết, lần nào không phải Vân Tử Diễm nịnh bợ cô ta.
"Nhã Linh." Cô đột nhiên nghiêng người, gọi cô ta.
"Hả."
Vân Tử Lăng mỉm cười, khuôn mặt vui vẻ: "Tôi làm chị dâu cô có được hay không?"
Hoắc Nhã Linh: "..."
Chờ Hoắc Nhã Linh kịp phản ứng, Vân Tử Lăng đã mở cửa phòng đi ra ngoài.
Bên ngoài rất náo nhiệt, trên mặt mọi người đều tràn đầy ý cười.
Vân Tử Lăng đội mũ, thấp thỏm xuyên qua đám người.
Cô nhanh chóng đi vào sau một cây cột, nơi đó đã sớm có người đang chờ.
"Cô nhất định phải làm như vậy? Nói chuyện là một người đàn ông đeo kính, anh ta là phóng viên mới nhận việc của công ty giải trí Thư Sao Nhã.
Vân Tử Lăng nhìn về phía anh ta, cười châm biếm: "Anh sợ rồi? Vậy ta đi tìm công ty truyền thông khác, tôi tin tưởng bọn họ sẽ càng cảm thấy hứng thú."
"Chờ đã."
Người đàn ông cô lại: "Cô không sợ chết à?"
"Không phải còn chưa chết sao?" Cô cười: "Chẳng lẽ anh sợ hãi?"
"Tôi? Ha, đã tới làm phóng viên thì không có gì phải sợ, tôi nghĩ dựa vào trận hôm nay, có lẽ tôi có thể thăng chức cũng nên." Người đàn ông đeo kính cười.
"Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!" Vân Tử Lăng đưa tay ra.
"Vân Tử Lăng, cô thật đúng là ác độc, nhưng cô xác định chỉ bằng cái video này là có thể thuận lợi cướp được anh ta?"
Vân Tử Lăng mỉm cười: "Không thử một chút làm sao anh biết sẽ không thành công?"
"Được, thú vị, tôi tên Mộ Bảo Trung, nếu như sau hôm nay tôi còn sống, về sau cô có khó khăn cứ tìm tôi." Mộ Bảo Trung đẩy kính mắt nói.
"Được."
Dứt lời, Vân Tử Lăng đeo khẩu trang lên, quay người đi ra phía ngoài.
Mộ Bảo Trung lập tức bắt đầu đi chuẩn bị.
Hôn lễ hôm nay được tổ chức ở sân cỏ đánh golf rộng mấy trăm mét vuông ở nhà họ Hoắc.
Không trung còn có mấy cái máy bay không người lái đang quay chụp, muốn lưu lại một đoạn ký ức đẹp đẽ. Mà kia trên đồng cỏ xanh mơn mởn kia đã sớm bị bố trí thành biển hoa.
Mỗi một đóa hoa tươi ở đây đều được