Dưới lầu, Khúc Tịnh Kỳ đỡ Vân Tử Diễm đang mặc trang phục bệnh nhân, bước vào sảnh lớn.
Ngay sau đó, tất cả mọi người của nhà họ Vân cũng theo sau bước xuống xe.
Vân Tử Lăng cười chế nhạo, cô thật không ngờ được rằng Vân Tử Diễm lại đến nhà họ Hoắc nhanh như vậy.
Đã được 3 tiếng chưa nhỉ?
Nếu như này thường, chị ta dù chỉ bị chút cảm mạo cũng hận không thể nằm ở bệnh viện đủ ba ngày. Lần lại lại gấp gáp như thế. Thật quá thú vị!
Hoắc Ảnh Quân vẫn chưa nói gì, thỉnh thoảng lại quay sang quan sát biểu tình của cô.
Mãi đến khi nhìn thấy nụ cười châm chọc quen thuộc trên gương mặt cô, anh không khỏi cong môi, bình tĩnh nắm lấy tay cô, nói: “Chúng ta cùng xuống dưới đi!”
Vân Tử Lăng nhíu mày, theo bản năng muốn rút tay mình về, nhưng người đàn ông giữ thật chặt, tay cô căn bản không nhúc nhích được.
Nụ cười trên khóe môi của Hoắc Ảnh Quân càng rõ hơn, anh nắm tay cô, mở cửa bước ra ngoài.
Chỉ là vừa mới mở cửa đã chạm mặt với Hoắc Nhã Linh, người cũng mới từ trong phòng đi ra.
Cô ta ngẩn ngơ nhìn Vân Tử Lăng vài giây, sau đó lại nhìn về anh trai của mình “Anh thật sự cưới cô ta?”
Hoắc Ảnh Quân cong môi: “Gọi chị dâu!”
Khóe miệng Hoắc Nhã Linh giật giật, tựa hồ còn chưa kịp định thần lại.
Gọi cái gì?
Chị dâu?
Từ giấy đăng ký kết hôn trên mạng kia là sự thật sao?
“Em chồng à, xin hãy giúp đỡ chị nhiều hơn, được chứ?” Nhân lúc Hoắc Nhã Linh còn đang ngây người, Hoắc Ảnh Quân lại không để ý, Vân Tử Lăng lập tức tránh thoát khỏi sự kèm cặp của anh, vội vàng khoác tay Hoắc Nhã Linh.
Hoắc Nhã Linh nhìn cô, nhíu mày “Em… em dâu? Ai, ai là em dâu của cô, cô đừng có kéo tay tôi!”
Vân Tử Lăng nắm rất chặt, tựa như Hoắc Ảnh Quân lúc nãy đã làm với cô, không cho cô ta nhúc nhích: “Tôi và anh cô đã đi đăng kí kết hôn. Từ nay về sau, tôi chính là chị dâu của cô. Vậy nên hãy lịch sự với tôi một chút, tôi cũng sẽ chăm sóc cô thật tốt.”
Đôi mắt lấp lánh như chứa trăm ngàn vì sao nhìn chằm chằm vào Hoắc Nhã Linh.
Ánh mắt và nụ cười đó chợt khiến Hoắc Nhã Linh cảm thấy khó xử.
“Ai, ai cần cô chăm sóc? Cô, cô cô mau buông tay tôi ra! Buông ra nhanh cho tôi!”
“Đi thôi!” Vân Tử Lăng cũng chẳng để tâm đến lời của cô ta, mạnh mẽ kéo cô ta đi về phía thang máy.
“Này, cô, cô đừng tự cảm thấy thân quen với tôi như thế. Cô kéo tôi làm gì, tôi đã bảo tôi không phải là em chồng của cô! Này!”
Mặc kệ ồn ào, làm loạn như thế nào, Hoắc Nhã Linh vẫn bị Vân Tử Lăng kéo đi.
Đợi đến khi thang máy xuống đến tầng một, Vân Tử Lăng mới buông lỏng tay cô ta ra.
Ngay sau đó, cô nhích sang bên cạnh, khoác lấy cánh tay người đàn ông đứng bên.
“Ding dong” cửa thang máy mở ra.
Đập vào mắt mọi người là hình ảnh cô thân mật khoác tay Hoắc Ảnh Quân, cười rạng rỡ.
Hoắc Nhã Linh cau mày, bĩu môi, vội vàng vuốt phẳng những nếp nhăn mà cô đã gây ra lúc nãy.
Hoắc Ảnh Quân rũ mắt nhìn bộ dạng tùy cơ ứng biến của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Tử Diễm ngồi xuống đi” Khúc Tịnh Kỳ nhẹ nhàng đỡ Vân Tử Diễm đang “suy yếu” ngồi xuống sô pha.
Ngay sau đó bà ta tặng cho Vân Tử Lăng cái nhìn không mấy thiện cảm.
Cố Di Nhân cũng vội ngồi xuống cạnh Vân Tử Diễm, hằn hộc trừng mắt nhìn Vân Tử Lăng, nói: “Tử Diễm, Tử Diễm của mẹ, số con sao mà khổ quá, hu hu hu…”
“Đồ hồ ly tinh!” Vân Hà tuổi trẻ sung sức, nhìn thấy chị gái của mình bị như thế mà Vân Tử Lăng lại không biết xấu hổ lôi kéo Hoắc Ảnh Quân, anh ta liền muốn đánh chết cô.
Thế nhưng anh ta vừa mới lao đến trước đã bị Vân Hâm Bằng kéo lại.
“Náo loạn gì đấy?” Vân Hâm Bằng lạnh giọng quát lớn.
“Bố! Cô ta cướp… của chị gái”
“Đủ rồi, đứng sang một bên đi!” Giọng nói của Vân Hâm Bằng tràn đầy tức giận.
Vân Tử Lăng không nói gì, yên lặng đứng ở một bên, nhìn hành động “ngoài ý muốn” này của Vân Hâm Bằng.
“Ảnh Quân, con thật sự cưới cô ta?” Ánh mắt của Khúc Tịnh Kỳ dường như hặn không thể chọc lỗ lên cơ thể của Vân Tử Lăng.
“Vâng!”
Một câu nói đơn giản lập tức khiến Vân Tử Diễm nước mắt giàn giụa.
“Tại sao…Ảnh Quân…” Hai mắt Vân Tử Diễm đỏ bừng, cả người run rẩy, bàn tay cô ta ôm chặt lấy ngực, hô hấp khó khăn.
“Tử Diễm, con đừng đau khổ nữa, bác sĩ nói con không thể chịu nổi kích thích đâu!” Cố Di Nhân kịp thời mở miệng.
Khúc Tịnh Kỳ quay sang liếc Vân Tử Lăng “Rất tự hào phải không?”
Vân Tử Lăng nhìn về phía Khúc Tịnh Kỳ, cong môi có lệ cười “Mẹ!”
Nghe vậy, Khúc Tịnh Kỳ nhíu mày, theo bản năng đưa tay muốn cho cô một bạt tai.
“Mẹ!” Hoắc Ảnh Quân bắt được cổ tay của bà ta “Cô ấy đã là vợ của con!”
Khúc Tịnh Kỳ nhìn về đứa con trai vô dụng của mình, tức giận rút tay lại “ Ảnh Quân, sao con có thể náo loạn như thế. Mẹ có thể để mặc con quyết định mọ chuyện nhưng con có biết con đang làm gì không? Con có biết lòng dạ người phụ nữ mà con cưới hiểm độc đến chừng nào không?”
Hoắc Ảnh Quân rũ mắt, nhìn về phía bà ta, mỉm cười “Một khuôn mặt, hai con mắt, một lỗ mũi, một cái miệng……”
Nói xong, anh lộ ra nụ cười cưng chiều mà chính anh cũng chưa từng phát hiện “Lại không phải là ma quỷ, lòng dạ còn có thể hiểm độc đến mức nào?”
Nhưng mà, anh lại không phát hiện ra ánh mặt này đang làm tổn thương trái tim của Vân Tử Diễm
Nụ cười đó là thế nào?
Tại sao lại dịu dàng như thế?
Cô ta đã quen biết anh bao nhiêu năm nay, anh dường như chưa bao giờ đối xử với cô ta giống như đối xử với Vân Tử Lăng?
Tại sao?
Rốt cuộc cô ta thua kém chỗ nào?
Khúc