Mười giờ tối.
Một tháng này hầu như mỗi đêm Hoắc Ảnh Quân đều từ chối đi xã giao.
Anh đều dành thời gian để ở bên cạnh cô.
Lúc này Vân Tử Diễm đã tắm xong, cô ta ngồi ở trên giường, cả người đặc biệt lo lắng.
Cô ta cầm lên cuốn sách mà Vân Tử Lăng vẫn luôn để ở đầu giường, giả vờ xem, thỉnh thoảng ánh mắt lại hướng về nhà vệ sinh.
Tắm sạch hay chưa?
Đêm nay anh ấy có chạm vào cô ta không?
Cô ta nên làm như thế nào mới có thể giống với Vân Tử Lăng?
Đúng rồi, đêm nay tuyệt đối không thể để cho anh ấy cởi đồ lót của mình.
Nếu không vết sẹo trên ngực kia…
Nhưng mà…
Cô ta phải che giấu thế nào?
Hai tay cô ta bất an lôi kéo áo ngực.
Trước kia cô ta đã từng làm giải phẫu thay tim, vết thương cũng là dùng kỹ thuật tân tiến nhất của Mỹ, nhưng nếu tới gần nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy được vết sẹo đó…
Cho nên, vì lý do an toàn, cô ta tuyệt đối không thể cởi áo lót…
Nhưng mỗi đêm Vân Tử Lăng có cởi hay không?
Mỗi buổi tối họ làm cái gì trên giường?
Giờ khắc này tất cả những bất an, bực bội đều ở đây, tâm trí của cô ta lại có chút không tập trung, khiến cô ta thở dốc không ngừng.
Mà đúng lúc, tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại.
Vân Tử Diễm lập tức không dám thở mạnh, cô ta cầm sách lên, cảm thấy vô cùng lo sợ bất an.
Hoắc Ảnh Quân đi từ phòng tắm ra, theo thói quen anh quấn một tấm khăn quanh thân dưới, trên tay còn cầm một cái khăn lông màu trắng tùy tiện xoa xoa trên đầu.
Nhưng chính cái động tác tùy ý này lại khiến anh đẹp trai vô cùng, khiến người ta…
Trái tim Vân Tử Diễm nhảy bịch bịch.
Hoắc Ảnh Quân nhìn thấy cô theo thói quen đọc sách, cười một tiếng vô cùng mê người, sau đó vứt khăn mặt đi, lập tức nhào tới, dùng đôi mắt quyến rũ lại mê người nhìn chằm chằm cô ta, nói: “Suốt ngày chỉ biết dán mắt vào sách, cẩn thận không lại có ngày hỏng mắt đấy.”
Vân Tử Diễm không nói chuyện, nhìn khuôn mặt đẹp trai mà mỗi đêm cô ta vẫn hằng mơ, có chút hoảng hốt.
“Lại ngẩn người, nghĩ gì thế?” Anh vươn tay gõ gõ trán của cô, mỉm cười.
Khóe miệng Vân Tử Diễm giật một cái, cô ta ép bản thân mình phải bình tĩnh lại: “Không, không có việc gì, anh tránh ra đi, anh đè lên em rồi…”
Hoắc Ảnh Quân cười một tiếng, sau đó xoay người một cái, anh vén chăn lên, sau đó dán vào người cô: “Tối hôm qua lúc anh đè lên em, em vẫn rất vui vẻ mà!”
Nghe vậy thân thể của Vân Tử Diễm có chút cứng ngắc.
Tối hôm qua…
Đè lên…
Rất vui vẻ?
Mấy chữ này giống như sấm sét, bổ thẳng vào đầu của cô ta.
Vân Tử Lăng đáng chết, không phải cô ta ra vẻ thanh cao sao?
Đã lăn giường với anh ấy rồi?
Nghĩ tới đây, cô ta lập tức tức giận, rất không cam lòng.
Thế là cô ta đặt sách lại đầu giường, sau đó nằm xuống.
Tối hôm qua hai người đã lăn giường rồi.
Như vậy…
Đêm nay có phải cũng làm hay không?
Hoắc Ảnh Quân thấy cô nằm xuống, anh cũng nằm xuống, sau đó thuận tay ôm cô vào lòng, khóe miệng lại cười nói: “Lần trước anh nói với em một chuyện, bây giờ em đã có đáp án chưa?”
Vân Tử Diễm khẽ giật mình, vấn đề gì?
“Đang suy nghĩ gì đấy?” Hoắc Ảnh Quân thấy cô không nói chuyện, lại hỏi một chút.
Vân Tử Diễm có chút sợ hãi, trầm giọng nói: “Hôm nay em có hơi mệt, có gì thì để ngày mai nói đi!”
Thấy vậy Hoắc Ảnh Quân lập tức ôm cô ta chặt hơn: “Ừm, vậy anh ôm em ngủ!”
Vân Tử Diễm bị anh ôm, căn bản không buồn ngủ chút nào.
Cô ta không biết có chuyện gì giữa hai người bọn họ.
Bây giờ nên làm cái gì?
Nhưng mà bây giờ cô ta muốn có anh.
Chỉ có đạt được anh, mới có thể chứng minh cô ta đã thành công.
Cô ta hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên vươn tay tắt đèn ngủ.
Cô ta lập tức quay người, ôm lấy anh, đem thân thể vùi sâu vào trong ngực anh.
Hoắc Ảnh Quân bị động tác này của cô làm cho giật mình, anh lập tức nắm cằm của cô lên: ‘Sao vậy?”
Vân Tử Diễm có chút sợ mình để lộ, vội vàng ôm chặt lấy anh, trầm giọng nói: “Để aem ôm anh một chút, có được không…”
Hoắc Ảnh Quân không nhúc nhích, lông mày hơi nhíu.
“Hôm nay em đến nghĩa trang Gíang Trần thăm mẹ…”
Hình như cô ta cảm thấy cơ thể anh có chút cứng ngắc.
Vân Tử Diễm lập tức mở miệng nói ra.
Cô ta biết tất cả những điểm khác thường có thể được câu nói này giải vây.
“Em đến nghĩa trang Giasng Trần rồi?” Quả nhiên, Hoắc Ảnh Quân vội vàng nhìn về phía cô ta hỏi thăm: “Sao em lại không gọi anh?”
Vân Tử Diễm vội vàng giả vờ bi thương ôm lấy anh, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Em chỉ muốn nói chuyện riêng với bà ấy một chút…”
Giojng nói tủi thân như thế khiến Hoắc Ảnh Quân không hiểu cũng có chút đau lòng.
Anh vươn tay nhẹ nhàng nâng mặt của cô ta lên, giọng nói dịu dàng lại vang lên lần nữa: “Lần sau để anh đi cùng em, được chứ?”
Vân Tử Diễm không nói chuyện, cứ như vậy nhìn anh, sau đó đôi mắt đỏ lên.
Đây không phải cảm động.
Mà là ghen tỵ.
Ghen tỵ tại sao anh lại đối xử tối với Vân Tử Lăng như vậy?
Nhưng cô ta không biết rằng đôi mắt đỏ hồng ấy trong mắt của Hoắc Ảnh Quân lại chính là tủi thân.
“Đừng khóc” Anh vội vàng lau đi một giọt nước mắt đang chảy ra của cô: “Thật xin lỗi, là anh làm không tốt, chúng ta đã kết hôn lâu như vậy mà anh lại chưa bao giờ đến đó với em…”
Vân Tử Diễm bị anh ôm, chỉ cảm thấy càng tủi thân.
“Ảnh Quân…” Cô ta nhẹ nhàng kêu tên anh.
“Hả?” Người đàn ông ôm cô rồi đáp lại…
“Về sau, chúng ta không cãi nhau có được hay không?” Cô biết quan hệ giữa Vân Tử Lăng và Hoắc Ảnh Quân vẫn luôn không tốt.
Nhưng nếu cô ta giả trang thành công.
Thì tự nhiên vở kịch này cô ta vẫn phải diễn tiếp.
Bây giờ làm hòa cũng là chuyện đầu tiên mà cô ta phải giải quyết!
“Được!”
Nghe được cô nói như vậy, Hoắc Ảnh Quân không hiểu gì những vẫn cảm thấy vui vẻ.
Vân Tử Diễm nghe được câu trả lời của anh, lập tức ngước mắt lên nhìn, đôi mắt tràn đầy tình ý nhìn về phía anh.
Cô ta hiểu đàn ông.
Cô ta biết nêu bây giờ cô ta dễ dàng có được, thì cô ta lại càng muốn hết tất cả.
Quả nhiên bộ dáng tình cảm đậm sâu của cô ta đơn giản là quá mức chọc người…
Hoắc Ảnh Quân nâng cằm cô ta lên, nhịn không được mà hôn lên…
Vân Tử Diễm tự nhiên trở tay ôm lấy cổ anh, nghênh đón tiếp lấy…
Nhưng mà…
Hoắc Ảnh Quân đã từ từ đẩy cô ta ra.
Vân Tử Diễm đã chuẩn bị tinh thần để hôn, thân thể cô ta cũng