“Không….”
“Đừng mà… Đừng qua đây…”
“Đi ra…. Đi ra đi…”
Hoắc Ảnh Quân đột nhiên tỉnh lại, người phụ nữ trong ngực bắt đầu co giật, hai mắt nhắm chặt, nhưng cơ thể lại phản ứng khác thường.
“Tử Lăng, tỉnh lại đi…” Người đàn ông hơi nhíu mày, hình như có vẻ lo lắng.
“Không muốn, cút đi…. Cút đi….”
“Tử Lăng, là tôi!” Hoắc Ảnh Quân vội vàng vén mấy sợi tóc trên trán cô ra sau tai, lúc này anh mới phát hiện ra tóc cô đã ướt đẫm mồ hôi.
“Cút đi, cút đi…..”
Giọng nói của cô rất khẩn trương, cũng rất lo lắng.
“Tử Lăng!” Hoắc Ảnh Quân cao giọng, dùng một tay giữ chặt cằm cô: “Là tôi, mở to mắt nhìn tôi!”
Vân Tử Lăng bị anh giữ chặt, không thể cử động được.
“Nhìn tôi!”
Giọng nói của người đàn ông giống như là thuốc an thần, vang lên rõ ràng ở bên tai cô.
Vân Tử Lăng dừng dãy dụa, đôi mắt từ từ mở ra.
“Đừng sợ, là toi!”
Vân Tử Lăng nhìn chằm chằm vào anh mấy giây, sau đó đột nhiên vươn tay đẩy anh ra, sức lực lớn đến mức dọa người.
Hoắc Ảnh Quân đột nhiên bị cô đẩy lùi ra sau.
Vân Tử Lăng lập tức co người lại, lùi về phía mép giường.
“Tử Lăng, là tôi.” Anh ôn nhu nói.
Nhưng mà, nếu nhìn kỹ, bên trong đôi mắt đang mỉm cười kia có sự chán nản.
Hai tay Vân Tử Lăng ôm chặt lấy người mình, cơ thể vẫn run lẩy bẩy như cũ.
“Tử Lăng, là tôi, tôi đến đưa em về nhà….”
“Về… Nhà…” Vân Tử Lăng đột nhiên lẩm bẩm hai chữ này.
Hoắc Ảnh Quân giật mình, vội vàng nói: “Đúng vậy, mang em về nhà.”
Vân Tử Lăng chậm rãi ngước mắt nhìn anh, đôi mắt vô hồn kia cũng trở lại bình thường.
Một lúc sau cô đột nhiên cong môi, nở một nụ cười khiến cho người ta vô cùng đau lòng: “Cuối cùng anh cũng đến!”
Đau!
Hoắc Ảnh Quân bị mấy chữ của anh làm cho vô cùng đau đớn.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ biết rằng, một câu nói ngắn gọn lại khiến cho trái tim anh quặn thắt đau đớn như thế.
Trong chốc lát, ánh mắt người đàn ông lóe lên, giọng nói khàn khàn: “Tôi tới đón em, đừng sợ, hửm?”
V không nói chuyện, mó mặt giật giật.
Cô im lặng một lúc lâu mới ngửa đầu nhìn về phía anh.
“Tôi… Có bị…”
“Không có!” Hoắc Ảnh Quân trực tiếp ngắt lời cô: “Long Thiên chạy tới kịp, em không có việc gì cả!”
Khóe miệng Vân Tử Lăng giật giật, lông mi run rẩy, nước mắt dâng lên đầy hốc mắt.
Sau đó cô cắn chặt lấy môi, ôm chặt lấy mình, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của mình.
Hoắc Ảnh Quân thấy vậy thì đi lên nắm lấy cánh tay cô: “Đừng túm nữa, cánh tay của em sắp bị cào rách rồi!”
Không ngờ anh vừa chạm vào cô, cô lại lập tức co người lại.
Ánh mắt vô cùng đề phòng nhìn chằm chằm chằm vào anh.
Ánh mắt này của cô khiến Hoắc Ảnh Quân giật mình.
“Đừng… Đừng chạm vào tôi……” Cô phải cố gắng lắm mới duy trì được giọng nói như bình thường, nhìn anh cười: “Đừng… Đừng lại gần tôi, được không?”
Giờ phút này, trái tim của người đàn ông vô cùng đau đớn, giống như có dòng điện lan ra toàn thân.
Trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Vân Tử Lăng vẫn luôn im lặng, cả người giống như con rối.
Không ai biết rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì.
Hoắc Ảnh Quân không cử động, anh ngồi im ở ghế bên cạnh chờ cô.
Không biết qua bao lâu.
Mãi cho đến khi y tá đi vào phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
“Cô Vân, cô tỉnh lại đi, tới giờ uống thuốc rồi.” Y tá nói rồi cầm thuốc với chén nước đi tới.
Vân Tử Lăng nhíu mày, vô thức hất đổ chén nước và thuốc trong tay y tá.
“Choang” một tiếng, tiếng động này vô cùng vang dội trong đêm yên tĩnh.
Ý tá ngây cả người, cô ta quên cả phản ứng.
“Tử Lăng.” Hoắc Ảnh Quân vội vàng đi tới, muốn xem tay cô có bị thương không.
“Đừng tới đây!” Vân Tử Lăng thấy anh muốn đi qua thì lập tức lạnh lùng nói.
Bước chân của Hoắc Ảnh Quân dừng ở cách cô nửa mét thì dừng lại.
Bầu không khí lại lần nữa trở nên im lặng.
“Thật, thật xin lỗi… Thật xin lỗi, để tôi đi lấy thuốc khác….” Y tá run lẩy bẩy.
“Đây chính là phòng bệnh VIP cao cấp nhất, bệnh nhân ở đây không phú thì quý.
Y tá như cô ta không chọc vào nổi.
“Không cần, cô đi ra ngoài đi!” Người đàn ông thản nhiên mở miệng.
Y tá lập tức thở phào một hơi, vội vàng nhặt chén nước với thuốc lên sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Cô cắn môi, không biết là nghĩ đến cái gì đó, trên mặt hiện lên vẻ oan ức.
“Không sao, nếu em không thích uống thì không uống.” Hoắc Ảnh Quân vừa nói vừa rót cho cô một chén nước.
Anh đi đến trước mặt cô, muốn ddauw cho cô mà lại sợ cô từ chối.
Cho nên anh đặt lên mặt bàn.
“Xin lỗi….” Giọng nói của cô vô cùng nhỏ.
“Không sao.” Hoắc Ảnh Quân mỉm cười, nhưng ý cười không kéo dài.
Bởi vì sự lo lắng trong mắt anh càng sâu.
Vân Tử Lăng nhìn về phía anh, dùng ánh mắt đen nháy nhìn chằm chằm vào anh, càng làm nổi bật lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô: “Tôi không muốn ở bệnh viện, tôi muốn về nhà….”
“Được!” Anh không từ chối, cũng không từ chối được.
“Cảm ơn anh…”
Cô cụp mắt xuống, hàng lông mi dài phủ một lớp bóng xuống làn da nhợt nhạt.
――――
Ba giờ rưỡi sáng.
Một chiếc xe sang trọng lao vút trong màn đêm tĩnh lặng.
Vân Tử Lăng ngồi ở hàng ghế sau, ôm chặt lấy quần áo trên người, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, yên lặng như một con búp bê sứ.
Thỉnh thoảng Hoắc Ảnh Quân quay đầu nhìn lên gương chiếu hậu, có thể nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của người ngồi phía sau.
Bốn mươi phút sau.
Xe đến nhà họ Hoắc.
Vân Tử Lăng vừa xuống xe đã đi vào bên trong.
Hoắc Ảnh Quân đi gần lại cô, cô theo bản năng nhích sang bên cạnh.
Thấy vậy, Hoắc Ảnh Quân càng nhíu mày cahtwj hơn.
Người hầu