Hai ngày sau.
Hai ngày này, cả thành phố Nam Dương, đều bị chuyện của nhà họ Vân triệt để làm chấn động rồi.
Đây đến cùng là thù hận nhiều đến mức nào?
Mới có thể làm ra loại chuyện người hay thần đều phẫn nộ.
Một đời này của Vân Hà coi như là bị hủy rồi.
Vân Hâm Bằng bị chọc giận một trận đến mức ngất xỉu phải vào bệnh viện.
Đến ngay cả Cố Di Nhân cũng khóc ngất hết mấy lần.
Bọn họ đây chính là chỉ có một người con trai duy nhất đó!
Bây giờ, cả nhà họ Vân bận trước bận sau toàn bộ đều dựa vào một mình Vân Tử Diễm.
Đương nhiên, Khúc Tịnh Kỳ và Hoắc Chấn Vũ đều qua đó giúp đỡ chăm sóc, an ủi hỏi thăm.
Hai ngày này, bên ngoài nhà họ Vân bị phóng viên của cả thành phố Nam Dương bao vậy đến giọt nước cũng không lọt.
Bọn họ đều muốn đào ra một ít tư liệu để thu hút sự chú của mọi người.
Dù sao thì, người nhà của nhà giàu số một thành phố Nam Dương đã xảy ra việc lớn như vậy, thì một tin này đủ để có sức ảnh hưởng.
Hơn nữa, địa vị của Vân Hâm Bằng ở thành phố Nam Dương tuy là không bằng với nhà họ Hoắc.
Nhưng, cũng không thể xem thường được.
Chẳng qua, sau khi nhà họ Vân xảy ra chuyện, Khúc Tịnh Kỳ phí tâm không ít.
Thậm chí giúp đỡ từ bảo vệ công ty trong chốc lát đã tuyển được hơn năm mươi người qua để đứng vào cương vị.
Chỉ vì, tránh khỏi những người phóng viên kia làm phiền bọn họ nghỉ ngơi.
Trong một lát tin tức liền bị chặn đứng, khiến cho phóng viên đau đầu rồi.
Thế là, liền đem ánh mắt đặt ở trên người của Vân Tử Lăng.
Vân Hà này đã xảy ra chuyện hai ngày rồi.
Hai ngày này, cô con gái này là một bước cũng không bước vào nhà họ Vân!
Thế là, trên mạng các loại dư luận lại một lần nữa lại đến đắp đất vá trời.
Đa số họ đều nói, cuối cùng cũng không phải là con gái nuôi ở bên người mà.
Bây giờ, nhà họ Vân xảy ra chuyện rồi, cô lại giống như là không có người vậy.
Sói mắt trắng chính là sói mắt trắng.
Nhưung bất kể dư luận nói thế nào, Vân Tử Lăng đều giống như là không nghe được vậy.
Cô không phải là không muốn đi xe,, dáng vẻ vắng vẻ hiu quạnh của Vân Hâm Bằng.
Cô không phải là không muốn đi xem, Vân Hà kia lúc trước suýt chút nữa hại cô mất đi sự trong trắng kia.
Cô càng không phải là không muốn đi xem, mặt mũi bây giờ của Vân Tử Diễm.
Nhưng mà, cô thực sự là không có thời gian.
Ba ngày, khoảng cách Hoắc thị công bố với bên ngoài đấu thầu chỉ còn lại ngắn ngủi ba ngày.
Bên phía công ty của cô mới đăng kí xong, tiếp sau đó còn chưa có ổn định lại nữa.
Chính là công xưởng, cô hai ngày này đều đã chạy hết mười mấy nhà rồi.
Hoặc là, quá nhỏ.
Hoặc là, sản phẩm không thích hợp.
Còn có một số, căn bản là ngay cả cơ hộ để đấu tranh cũng không đồng ý thử.
Cô tận tình khuyên bảo mà đều đang bôn ba mỗi ngày, mỗi ngày đều đang liên hệ với các công xưởng kia.
Cô lấy đây mà còn có thời gian?
Buổi chiều bốn giờ mấy.
Vân Tử Lăng đeo kính râm và cái muc ngồi ở trong một cái góc ở quán cà phê, cả người mệt mỏi đến rã rời.
Sau đó, chính ngay lúc này đây, trên TV báo lên một tin tức mới. . Đam Mỹ Sắc
Cái tin tức này khiến cho Vân Tử Lăng ngây ngốc rồi.
‘Chủ tịch Hoắc của tập đoàn Hoắc thị quyết định, sản xuất một nguyên vật liệu lớn nhất của công ty Á Tân, giao cho tập đoàn Vân thị làm, tuy là CEO đương nhiệm Hoắc Ảnh Quân còn chưa có phát biểu gì, nhưng mà, các vị đổng sự trong công ty đều đồng ý năng lực và nghiệp vụ của tập đoàn Vân thị, bây giờ, các vị đổng sự lớn của tập đoàn Hoắc thị đều nhanh chóng đi về Hoắc thị, Vân Hâm Bằng năm phút trước cũng đã từ bệnh viện trực tiếp đi đến tập đoàn Hoắc thị, xem ra, hôm nay người thắng cuộc lớn nhất lại thuộc về tập đoàn vân thị rồi!’
Vân Tử Lăng không nói chuyện, giữ chặt cà phê, nhìn chằm chằm tin tức này, nửa ngày vẫn chưa hồi thần lại.
Tình huống gì vậy?
Không phải là công khai đấu thầu sao?
Tại sao bây giờ lại trực tiếp quyết định nội bộ rồi?
“Nhìn đi, tên Vân Hâm Bằng này quả thật là lợi hại, sau này à, sợ là dưới sự dẫn dắt của nhà họ Hoắc sắp thành thứ hai thành phố Nam Dương rồi!”
Hai người ngồi ở bên canh cô cũng giống như cô nhìn về phía tin tức mới nhất mà tám chuyện.
Vân Tử Lăng nhịn không được rồi.
Vân thị tương lai sẽ trở thành thứ hai của thành phố Nam Dương?
Vậy thì một khi cô và Hoắc Ảnh Quân li hôn, vậy chẳng phải là muốn động đến anh càng khó hơn sao?
Không được!
Cô tuyệt đối không thể ngồi đây chờ chết!
Nghĩ đến đây, cô tức tốc xông ra khỏi quán cà phê, thuận tay ngăn lại một chiếc xe taxi.
—-
Tập đoàn Hoắc thị.
Bên trong phòng hội nghị loại lớn ánh đèn cao lớn, Hoắc Ảnh Quân ngồi ở vị trí cao nhất.
Anh dựa vào sofa da thật, đường nét cả người đều rất anh tuấn, thậm chí là có kiêu căng lạnh lẽo, trong tay lật qua lật lại bản hợp đồng một cách tùy ý.
Mà ở xung quanh anh đã ngồi đầy một số các đổng sự của tập đoàn Hoắc thị.
Mục đích hôm nay bọn họ đến đây à, chính là hi vọng Hoắc Ảnh Quân dựa theo yêu cầu của Hoắc Chấn Vũ, đem phần hợp đồng này cho tập đoàn Vân thị đi làm.
Mấy năm nay, dựa vào tài lực và năng lực của tập đoàn Hoắc thị, sớm đã có thể tự mình làm.
Nhưng mà, bọn họ vốn không hề muốn làm như vậy.
Không phải là không muốn kiếm tiền, mà là Hoắc Chấn Vũ có đầu óc của chính mình.
Mỗi năm công ty chỉ lo đấu thầu, cùng với những chuyện này, đã đủ để khiến cho tập đoàn Hoắc thị ngày càng lớn mạnh.
Nhìn thấy người bên cạnh kiếm được mấyc chục tỉ, nhưng trên thực tế Hoắc thị kiếm được càng nhiều, còn để lại những tiếng hay từng cái một.
Vậy thì tại sao lại không làm chứ?
Trong phòng hội nghị mọi người thì thầm nói chuyên riêng với nhau, trên mặt mỗi người đều dạo dạt ý cười vui vẻ.
“Tổng giám đốc Hoắc, tôi đổi cho anh ly cà phê nhé!” Quách Sở Tiêu vẫn luôn đứng ở bên cạnh anh, nhìn thấy ly cà phê đã nguội lạnh ở trên bàn không nhịn được nói.
“Không cần.” Người đàn ông nhàn nhạt mở miệng ánh mắt vẫn như cũ lưu chuyển trên bản hợp đồng đó.
Đương nhiên, cũng không ngừng lưu chuyển trên điện thoại.
Cô, đã gọi đến cuộc gọi thứ hai rồi.
Xem ra, cô cũng nhìn thấy tin tức mới rồi.
Quách Sở Tiêu không hiểu được ông chủ của mình, sao mà điện thoại reo lên rồi cũng không nghe, cứ liên tục cười ngốc?
Mà chính vào lúc này, cửa của phòng hội nghị bị đẩy ra rồi.
Mọi người bận rộn ngẩng đầu lên nhìn qua.
Vân Hâm Bằng dưới sự dìu dắt của thư ký, từng bước từng bước mà đi vào.
Hoắc Ảnh Quân liền lập tức chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.
“Thật là ngại quá à, khiến mọi người chê cười rồi.” Nói xong, liền chậm rãi mà ngồi xuống.
“Tổng giám đốc Vân à, ông phải nghĩ thoáng chút ha!” Mọi người lập tức mỗi người một câu mà an ủi ông ta.
Nhưng mà, trong những lời này, có mấy câu là thật, mấy câu là giả, vậy thì không biết được à nha.
Vân Hâm Bằng hạ mắt, cả người rất là bi thương.
Đây không phải là biểu diễn cái gì, là ông ta thật sự khó chịu.
Ông ta lờ mờ mà cảm thấy việc này và Vân Tử Lăng không thể nào không có liên quan gì.
Nhưng mà, không có nắm chắc được mười phần.
Mà ông ta đã hạ quyết tâm, nếu như bị ông ta tra ra được.
Ông ta chính là tán gia bại sản, cũng phải đưa người đó vào tù!
Hoắc Ảnh Quân từ lúc mà Vân Hâm Bằng bước vào nơi này, anh mắt chính là lưu chuyển ở trên mặt ông ta.
Lập tức, ngay lúc mà Vân Hâm Bằng nhìn qua đây, người đàn ông đem ánh mắt chuyển hướng lên hợp đồng.
“Tổng