Chương 201 : Ngươi dựa vào cái gì đánh ta?.
Thời điểm Hoắc Vũ Hạo trở về, Tô Nhã Kỳ lại uống thêm.
Đồng thời, còn đang mượn rượu giả điên.
Mộ Chỉ Ưu ngay trước lúc Hoắc Vũ Hạo trở về, đã trốn về phòng của mình.
“Tiểu thư, mau trở lại phòng nghỉ ngơi.” Bác Phan một bên muốn kéo cô, nhưng cô lại ôm thật chặt chân ghế không chịu buông tay “Ai nói, ai nói tôi không thể uống chứ?”
“Tôi biết cô có thể uống rồi, mau đứng dậy đi!” Bác Phan xoay người lại kéo cô.
“Không cần!” Cô hất tay của ông ra, hét lên: “Tiểu Ưu, Tiểu Ưu cô mau tới đây, mau lại đây a!”
“Thưa ngài!” Đám người hầu nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo trở về, vội vàng từng từng người cúi người hành lễ.
Hoắc Vũ Hạo đi vào trong phòng ăn, thấy được cái bộ dáng này của cô, nhíu mày lại, rõ ràng rất không anho hứng “Tô Nhã Kỳ!”
Tiếng nói lạnh lùng vang lên, khiến cho người ta đổ hết cả mồ hôi lạnh sau lưng.
Tô Nhã Kỳ khẽ run rẩy, chậm rãi vừa quay đầu.
“Hoắc…… Chú Hoắc……”
“Chuyện gì xảy ra?”
“Tiểu Ưu tiểu thư nhất định phải lôi kéo cô ấy uống rượu, cô ấy liền uống một lon bia, uống xong thì thành như thế này.” Bác Phan bất đắc dĩ nói.
Một lon bia làm sao có thể say được.
Tô Nhã Kỳ cũng không hề uống say, chỉ là đầu có chút choáng váng nặng nề.
Nhưng, tư duy của cô rất rõ ràng.
Thế là, cô từ từ đứng lên, lắc lắc người đi đến bên cạnh “Em, em chưa say, em muốn, muốn nghỉ ngơi rồi.”
Nói rồi trực tiếp đi đến bên thang máy.
Hoắc Vũ Hạo mi tâm lập tức vặn lại, đáy mắt xoẹt qua một tia lệ khí.
Một giây sau, bước lên phía trước, một tay bế Tô Nhã Kỳ đang lung la lung lay lên.
Ngay sau đó, cứ như vậy lên lầu.
‘Phanh’ Một tiếng, anh đạp cửa phòng ra, xong đóng lại.
Ngay lúc Tô Nhã Kỳ còn chưa kịp phản ứng, anh đã đặt cô lên trên giường, lập tức’Ba ba ba’ đánh lên.
Tô Nhã Kỳ lập tức choáng váng.
Đợi đến khi bờ mông truyền đến cảm giác đau rát, cô mới phản ứng kịp
Cô, bị đánh rồi.
Mà, vẫn là……
Một chỗ tư mật như vậy.
“Ba ba ba” bàn tay còn chưa chịu dừng, còn rất dùng sức.
“Lời của anh nói xem ra vẫn còn chưa nhớ kĩ, hử?”
Có thể là do đánh hơi nhiều, Hoắc Vũ Hạo liền dừng tay lại.
Cô gái nhỏ nằm lỳ ở trên giường không còn nhúc nhích, như một cương thi nhỏ yên tĩnh không động đậy.
Phản ứng như thế, ngược lại khiến Hoắc Vũ Hạo có chút giật mình.
Anh khẽ nhíu mày, cúi người, lật người cô lại.
Cũng không thể ngờ tới, xoay lại người cô sẽ nhìn thấy một khuôn mặt tràn đầy nước mắt, đôi mắt mỏ to dị thương uất ức.
Cô cắn lấy bờ môi đỏ mọng, trên mặt đầy ủy khuất, cả người muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
Bộ dáng làm người ta thấy thương tiếc này, khiến Hoắc Vũ Hạo giật mình.
“Anh, anh đánh em?” Cô nhìn về phía anh, nước mắt không khống chế nổi rơi xuống “Anh dựa vào cái gì mà đánh em chứ!”
Hoắc Vũ Hạo: “……”
“Cha em còn chưa đánh em bao giờ, anh dựa vào cái gì mà đánh em chứ?” Cô rưng rưng chỉ vào anh “Huhuhu, anh là người xấu, anh là đồ đáng ghét, em không muốn anh nữa!”
Nói rồi, cô trượt xuống giường, ngồi dưới đất liền ôm lấy chính mình khóc càng dữ dội hơn nữa.
Cái bộ dáng hận thù khắc sâu này, khiền Hoắc Vũ Hạo không thể không nghĩ lại xem mình vừa mới có phải làm sai hay không.
“Ô ô ô…… “Cô ôm thật chặt mình, cuộn mình thành một đống nhỏ, khóc đến uất ức đau lòng.
Hoắc Vũ Hạo nghe được tiếng khóc của cô, một bụng lửa giận trong nháy mắt bị dập tắt.
Anh ngồi xổm ở trước mặt của cô, nói khẽ: “Buổi sáng em đã đồng ý với tôi như thế nào?”
Tô Nhã Kỳ ôm mình khóc không lên tiếng.
“Không phải không cho em uống rượu, em mới bao nhiêu tuổi mà lại mê rượu như vậy chứ?”
Tô Nhã Kỳ cắn môi lập tức ngước mắt nhìn về phía anh, ánh mắt kia đặc biệt phẫn nộ.
“Anh dựa vào cái gì mà quản em? Anh là gì với em chứ!” Cô vừa nói, càng cảm thấy ủy khuất “Anh đi tìm Tiểu Ưu của anh ý, Tiểu Ưu cũng uống nhiều, sao anh không đánh cô ta chứ, anh quản em làm cái quái gì chứ!”
Dứt lời, lại rức rức khóc nức lên.
Thấy thế, Hoắc Vũ Hạo ánh mắt càng thêm thâm trầm, anh nhàn nhạt dừng cô lại “ Anh là gì của em, em còn không rõ ràng sao?”
“Không biết!” Cô kêu rên đạo.
Trả lời nhanh như vậy, khiến Hoắc Vũ Hạo dở khóc dở cười “Em vừa mới nói gì? Bảo tôi quản Tiểu Ưu sao?”
Tô Nhã Kỳ không nói chuyện, nhưng đôi tay rõ ràng càng thêm ôm chặt lấy mình.
“Đúng!” Cô giống như lấy được dũng khí, nhìn về phía anh “Chú đi mà quan tâm cô ta, cô ta là thanh mai trúc mã của chú, chú không quản cô ta quản tôi làm cái gì?”
Hoắc Vũ Hạo: ……
“Cô ta, cô ta cũng trưởng thành rồi, lớn hơn em, còn xinh đẹp hơn cháu, chú, chú không cần đợi cô ta lớn liền có thể…… Có thể……”
Lời này, cô không nói được, chỉ cảm thấy phá lệ ủy khuất cùng khổ sở.
“Có thể cái gì?”
Hoắc Vũ Hạo là người thông minh, lập tức liền nghe ra ý tứ trong lời nói của cô.
Tô Nhã Kỳ nhìn thấy anh mỉm cười hỏi mình, ý cười mị hoặc đến thế, thanh âm dễ nghe như vậy, thế mà anh…… anh lại hỏi cô vấn đề này……
“Hử? Sao lại không nói gì rồi?”
Tô Nhã Kỳ nhìn một chút đột nhiên oa một tiếng khóc rống lên.
“ Chú đi đi……” Cô cắn môi, khóc đến buồn rầu khổ sở.
Anh tại sao có thể như vậy……
Có thể hùng hổ dọa người như thế mà hỏi cô!
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười vươn tay vuốt tóc của cô.
Tô Nhã Kỳ hướng bên cạnh xê dịch, nghiêng người rất tức giận.
“Em đang ghen sao?”
Tiếng khóc của Tô Nhã Kỳ lập tức dừng lại.
Ghen?
“Em đang ghen với Tiểu Ưu đúng không?”
Tô Nhã Kỳ giống như là bị người chọc thủng tâm sự, sắc mặt lại đen lại đỏ rất là khó xử.
“Ai, ai ghen chứ, cháu mới, cháu mới không ghen đâu!”
Cô bỗng nhiên đứng lên, xoa xoa nước mắt “Cháu mới không ghen, cháu , cháu cũng không phải không có người thích, cháu, cháu, cháu còn có đàn anh tỏ tình với cháu nữa, cháu…..”
Lời của cô, còn chưa nói xong, Hoắc Vũ Hạo liền đẩy cô té nhào lên trên giường, trực tiếp ngăn chặn cái