Chương 203 Chồng, em lạnh..
“Cái gì? Cậu muốn đi Phù Tạng?” Tịch Hạ buổi sáng vừa đến trường học, liền nghe được cô nói.
Tô Nhã Kỳ cúi đầu hai tay nắm chặt cùng một chỗ, rất là khẩn trương.
“Có gì sao?”
“Cậu nói đúng, chú ấy nói, muốn bảo vệ tớ, nên sẽ đợi tới khi tớ 18 tuổi!”
Tô Nhã Kỳ sắc mặt đỏ thấu.
Tối hôm qua cô vụng trộm lui về gian phòng rất là thất vọng, đợi cô vừa cúp điện thoại, Hoắc Vũ Hạo liền đến.
Anh ôm cô, nói cho cô, bởi vì thích, cho nên mới không muốn để cho cô sớm như vậy bị thương tổn.
Anh sẽ chờ cô, đợi cô tròn mười tám tuổi tròn, sẽ triệt triệt để để có được cô.
“Cho nên, tối hôm qua hai người ngủ chung?” Tịch Hạ là một người thông minh, lập tức liền hiểu.
Tô Nhã Kỳ không nói chuyện, cắn chặt môi, cả người thẹn thùng không chịu nổi.
“Kia là chuyện tốt a, vậy cậu lo lắng cái gì?”
Tô Nhã Kỳ nhìn về phía cô, nhíu nhíu mày nhỏ giọng nói: “Tớ xem qua thật nhiều phim truyền hình, đều nói…… Đều nói……”
“Nói gì?”
“Đều nói mẹ chồng và con dâu quan hệ đều rất lạ, tớ tớ sợ mình không đủ ưu tú, tớ rất sợ mình không tốt, vạn nhất, vạn nhất mẹ của anh ấy không thích tớ thì làm sao bây giờ?”
“Phụt!” Tịch Hạ nhịn không được bật cười “Cậu lo lắng cái này sao?”
“Đúng thế, cậu không lo lắng điều này sao? Vạn nhất mẹ chồng tương lai của cậu không thích cậu thì làm sao?”
Tịch Hạ giật mình.
Mẹ chồng tương lai của cô sao?
“ Em đời này mơ tưởng thoát khỏi anh!”
Người đan ông ma quỷ kia sẽ không dễ dàng buông tha cô.
Như vậy……
Cô cũng không dám tưởng tượng, nếu là mẹ của cô biết quan hệ của cô cùng Nam Minh Nhật, có thể hay không bị tức đến nôn ra máu.
“Hạ Hạ…… Hạ Hạ……”
“Hả?” Tịch Hạ có chút không tập trung, nhìn về phía cô, xấu hổ cười một tiếng “Tớ à, tớ đi theo chủ nghĩa không cưới, tớ không có ý định kết hôn!”
“A? Tại sao lại vậy a, tìm một người thương cậu không tốt sao?”
“Ha ha” Tịch Hạ không biết trả lời như thế nào.
Cô cũng muốn tìm người yêu thương cô.
Thế nhưng là, những năm gần đây, phàm là có ai tới thổ lộ với cô hay tiếp cận cô.
Người đàn ông kia luôn lấy đủ các loại lý do, đánh người ta một trận, lấy danh nghĩa ‘anh trai’ uy hiếp áp bách.
Tình yêu……
Hai chữ này, đời này chỉ sợ không có duyên với cô thôi.
“Nhã Kỳ, cậu không cần phải lo lắng, cậu tốt như vậy, lại đáng yêu như thế, mẹ chồng tương lai của cậu khẳng định sẽ thích cậu!” Tịch Hạ nhìn về phía nói ra lời xuất phát từ nội tâm mình.
Dưới cái nhìn của cô, Nhã Kỳ giáo dưỡng gia thế, cùng với chính bản thân cô bé, đều rất khiến người ta yêu thích.
Cô một nữ sinh, đều cảm thấy rất thích cô ấy.
Chắc hẳn, mẹ chồng tương lai, nhất định cũng rất thích cô ấy.
“Thật sao?” Tô Nhã Kỳ rất không tự tin “Nhưng àm, thế nhưng là tớ vẫn rất khẩn trương…… Chú, chú còn có một em gái song bào thai, nghe nói là một nữ cường nhân tớ, tớ rất khẩn trương cùng sợ hãi……”
“Đừng sợ, cậu cứ bình tình, chú cậu thương cậu như thế, người nhà nhất định cũng rất tốt!” Nói rồi cười một tiếng “Abel cũng rất thích cậu không phải sao? Còn có cái kia gọi chị Tiểu Ưu cũng rất thích cậu đúng không?”
Tô Nhã Kỳ nghe vậy, nghĩ nghĩ, có vẻ đúng như thế.
“Tốt rồi, cậu đừng lo lắng nữa, hai ngày nữa cậu phải đi rồi, hai ngày này nhất định phải ăn ngủ cho tốt, sau đó lấy trạng thái hoàn mỹ nhất đi gặp mẹ chồng cậu!” Tịch Hạ nhìn cô mỉm cười.
Tô Nhã Kỳ không nói chuyện, nhưng không thể phủ nhận chính là, nghe được Hạ Hạ nói như vậy, cảm giác khẩn trương của cô đỡ hơn rất nhiều.
――――
Hai ngày sau.
“Xuất phát, xuất phát thôi!” Mộ Chỉ Ưu sáng sớm liền dậy, cô ở đây ở hai ngày, đều sắp bị thức ăn chó làm đày bụng rồi.
Tô Nhã Kỳ cũng dậy sớm, cô kéo lấy một cái rương hành lý, tựa hồ có chút nặng, hành động có chút vụng về.
Người hầu vội vàng đi tới, hỗ trợ đẩy.
“Nhã Kỳ chỗ này” Tiểu Ưu ngồi ở trên ghế sa lon phất phất tay với cô.
Tô Nhã Kỳ liền cười đi tới “Chị Tiểu Ưu”
“Oa, em hôm nay mặc đáng yêu quá!” Mộ Chỉ Ưu nhìn về phía cô, hôm nay cô mặc một bộ váy liền áo màu vàng nhạt, khiến cô trông càng thêm trắng nõn, mái tóc đen dài được buộc lại bằng dây buộc tóc màu hồng nhạt, khiến nhìn qua cô trông càng thêm thanh thuần.
Tô Nhã Kỳ bị khen như thế, cảm thấy rất ngại ngùng “Chị Tiểu Ưu , chị, chị cũng nhìn rất đẹp!”
Mộ Chỉ Ưu nhìn về phía gương mặt thẹn thùng của cô, cười càng thêm vui vẻ “Nhã Kỳ em thật quá đáng yêu, khó trách anh cả say mê em như thế!”
“A?” Tô Nhã Kỳ nhìn về phía cô khó hiểu, đáng yêu?
Mà cái bộ dáng ngốc manh này của cô, quả thực khiến Tiểu Ưu nhịn không được ôm lấy cô “Ái chà chà, chị nếu là đàn ông cũng nhất định sẽ yêu thích em, thật sự đáng yêu chết đi được!”
Tô Nhã Kỳ bị Mộ Chỉ Ưu ôm, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
“Chị Tiểu Ưu , em nên biếu quà gì bây giờ?”
Mộ Chỉ Ưu buông cô ra, nhìn về phía cô “Qùa?”
“Vâng, hôm nay là…… Là sinh nhật của dì, em, em nên tặng cái gì đây, em, em mua rất nhiều quà, em đều để hết trong vali, nhưng mà em cảm thấy vẫn chưa tốt lắm……”
Cô đến cùng nên đưa cái gì mói được đây, mới diễn đạt được sự chân thành của mình đây!
“Ha ha, Nhã Kỳ, mẹ nuôi của chị ấy mà, xưa này không thích xa hoa, cũng không coi trọng là quà gì, đối với bà mà nói, chỉ cần là quà những đứa trẻ của bà tặng đều sẽ là món quà tốt nhất, mà em, không cần chuẩn bị cái gì, cứ tặng chính bản thân mình cho bà, làm con dâu của bà, đã là món quà to lớn nhất rồi!” Tiểu Ưu cười một tiếng.
Tô Nhã Kỳ nhíu mày lại, nhìn về phía cô, cắn môi nói: “Chị Tiểu Ưu , chị đừng có suốt ngay trêu chọc em như thế!”
“Ha ha”
“Thưa ngài!” Đúng vào lúc này, trong đại sảnh truyền đến tiếng người hầu chào hỏi Hoắc Vũ Hạo.
Tô Nhã Kỳ cùng Mộ Chỉ Ưu liền xoay người nhìn sang.
Lần liếc nhìn này khiến Tô Nhã Kỳ ngây