Chương 212: Xin lỗi, chúng tôi không quen cậu
Ngày hôm sau.
Tô Nhã Kỳ vì chuyện đi Phù Tang, đã xin nghỉ học ở trường vài ngày .
Tâm trạng cô hôm qua không tốt, vốn dĩ muốn đợi chú Hoắc trở về rồi mới nói.
Nhưng mà, đợi đến mười hai giờ chú Hoắc vẫn chưa về.
Bác Phan nói với cô rằng chú ấy đang ở tiệc rượu, tối nay sẽ về rất muộn, vì vậy cô hãy nghỉ ngơi sớm để sáng mai không bị muộn học.
Vậy nên, buổi sáng lúc cô tỉnh dậy, chú Hoắc còn chưa dậy, cho nên cô liền đến thẳng trường.
“”Nhã Kỳ!””
Lâu rồi không gặp, thật là nhớ mà.
Tịch Hạ ôm lấy Tô Nhã Kỳ một lúc lâu.
Tô Nhã Kỳ đương nhiên rất vui, còn đặc biệt mua cho cô ấy một món quà.
“Nhã Kỳ, cậu thật tốt với tớ!” Tịch Hạ cầm quà mà trong lòng vô cùng vui vẻ.
Trên thực tế, cô ấy không bao giờ thiếu những món đồ xa xỉ, cả bố và mẹ đều sẽ mua chúng cho cô.
Nhưng mà, là quà từ bạn thân tặng cho, dù chỉ là một món quà nhỏ bình thường thôi, cô đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Tuy cậu mới không đi học mấy ngày, nhưng tớ luôn cảm thấy như thể cậu đã không ở đây cả thế kỷ ấy.” Tịch Hạ cong miệng nói, mặt hiện vẻ không nỡ.
Tô Nhã Kỳ khẽ cau mày, vươn tay sờ sờ mặt của cô, “”Hạ à, làm sao vậy, sao lại gầy đi nhiều thế này?””
Tịch Hạ giật mình, theo phản xạ có điều kiện sờ sờ mặt của mình, “”Mình gầy rồi ư?””
“Đúng vậy, mặt cậu gầy đi hẳn một vòng rồi đấy. Mấy ngày nay không ăn uống cẩn thận ư?” Tô Nhã Kỳ rất lo lắng.
Ánh mắt của Tịch Hạ đột nhiên chùng xuống, cô chỉ có thể nhỏ giọng nói “”Anh trai tớ mấy ngày nay nghỉ phép””.
“Ừ?” Tô Nhã Kỳ không hiểu, anh trai cậu ấy nghỉ phép thì có liên quan gì đến việc có bị gầy đi hay không?
Tịch Hạ vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt của cô, liền biết cô không hiểu nên vội vàng chuyển đề tài, “Được rồi, đừng nói về tớ nữa, con gái mà, gầy đi tí là bình thường, nói tớ nghe mẹ chồng cậu đối xử với cậu như nào””
Thấy cô đổi chủ đề, Tô Nhã Kỳ cũng chỉ nghĩ là trời nóng quá nên ăn không ngon, rồi tiếp lời nói tiếp.
“À đúng rồi, Hạ, vào buổi chiều chúng mình có hai tiết thôi. Sau giờ học cậu có muốn đến nhà tớ chơi không?” Tô Nhã Kỳ vội vàng nắm lấy tay cô nói.
“”Hả? Tới nhà của cậu á?””
“”Ừ, chú Hoắc nói, cho phép tớ làm bạn thân với cậu, chú ấy nhất định sẽ chào đón cậu đến nhà thôi. Tan học xong đi cùng nhau, được không? Tớ sẽ nhờ bác Phan chuẩn bị cho cậu nhiều món ngon, để cậu bồi bổ lại chút. “”Nhìn bạn mình gầy như vậy, cô thực sự thấy rất đau lòng.
Tịch Hạ im lặng một lúc.
[ Tịch Hạ, mấy ngày nay anh ở nhà, ngày nào em cũng phải về nhà đúng giờ. Nếu em về chậm một phút, thì trên giường phải thêm một phút nữa, chậm nửa tiếng … Hừ, cứ chịu dày vò suốt đêm đi! ]
Bất giác, cô rùng mình.
Người đàn ông đó sức lực thật sự rất lâu, vô cùng đáng sợ.
Lần nào hành hạ cô cũng khóc lóc cầu xin.
Nếu cô mà thực sự về nhà muộn nửa tiếng, hậu quả đúng là vượt quá sức chịu đựng của cô mất!
“”Hạ …”” Thấy cô không lên tiếng, Tô Nhã Kỳ cất tiếng gọi.
“Hả?” Tịch Hạ vội vàng hoàn hồn, nhìn cô đang lo lắng, cười nhẹ nói: “Ừm, Nhã Kỳ, cậu có thể đến nhà tớ chơi không, được không? Anh trai tớ về nghỉ phép rồi, quản tớ chặt lắm, đợi anh ấy đi rồi, tớ sang nhà cậu chơi được không? Chiều nay qua nhà mình nhé, mẹ tớ cũng nhớ cậu lắm! “”
Tô Nhã Kỳ trong đầu hiện lên dáng vẻ dịu dàng của mẹ Tịnh, khóe miệng không khỏi nở nụ cười, “”Được rồi, để tớ đi gọi điện thoại cho bác Phan báo một tiếng.””
“Ừ!” Tịch Hạ vội vàng cười một tiếng.
Sau một lúc.
Chuông reo.
Giáo viên bước vào lớp.
Mọi người vội vàng ngồi xuống nhìn lên phía bục giảng.
“”Tớ đã gọi cho mẹ rồi, bảo bà bà nấu thêm vài món cậu thích nha”” Tịch Hạ thì thầm nói.
“Ừ được!” Tô Nhã Kỳ cũng rất vui vẻ.
Bởi vì bác Phan đã đồng ý cho cô đến nhà Tịch Hạ làm khách, đến lúc đó sẽ có tài xế của công ty đưa cô đi.
Chỉ có điều không thể để cô chạm vào rượu.
“”Các em, hôm nay trong lớp ta có một học sinh mới chuyển đến, là một bạn học sinh tốt với tư chất xuất sắc toàn diện, nào, chúng ta hãy cho một tràng pháo tay chào đón Tô Mai!””
Nụ cười của Tô Nhã Kỳ đột nhiên cứng lại.
Tô Mai?
Lúc này, Tô Mai cả người mặc đồ hiệu, trang điểm nhẹ nhàng xuất hiện.
Cô ta nhìn về phía mọi người tự giới thiệu bản thân một cách rất khiêm tốn.
Các bạn nữ trong lớp tự nhiên hết lời giễu cợt, khinh thường cô.
Thế nhưng, thật không ngờ, sau khi giáo viên nói xong, tất cả mọi người đều choáng váng.
Từ khi còn nhỏ, Tô Mai đã giành được nhiều giải thưởng lớn khác nhau.
Thư pháp, thư họa, viết chữ, và thậm chí khiêu vũ, đúng vậy, piano, cờ vua, thư pháp và hội họa đều thành thạo, và tất cả đều ở trình độ cao nhất.
Hơn nữa, học lực của cô ấy cũng rất xuất sắc.
Một cô gái xuất sắc như vậy đúng là điều khiến giáo viên yêu quý.
Tô Nhã Kỳ không hề nghe rõ giáo viên nói gì, mà là run rẩy nhìn cô ta.
Tại sao, tại sao cô ta cứ phải như âm hồn không tan đi theo cô thế?
Một lúc sau.
“”Vậy được rồi, Tô Mai, em ngồi trước mặt Tô Nhã Kỳ đi, tình cờ có một chỗ trống ở đấy.””
“Cảm ơn cô giáo!” Tô Mai nhẹ nhàng mỉm cười rồi bước xuống khỏi bục giảng.
“Nhã Kỳ cậu bị sao thế?” Tịch Hạ rõ ràng cảm thấy cô run lên, hai viền mắt cũng dần trở nên đỏ hồng.
Lúc này Tô Mai đi tới phía trước ngồi xuống, tươi cười nhìn lại cô, “”Em gái à, chị đến cùng em học đây!””
Nói xong, chị ta quay lại và bắt đầu thu dọn sách vở.
Tịch Hạ sửng sốt, quay đầu nhìn Tô Nhã Kỳ, “”Chị gái, cậu ấy là chị gái cậu ư?””
“Không phải!” Tô Nhã Kỳ dứt khoát từ chối mà không hề nghĩ ngợi.
Tô Mai ngồi phía trước cũng không thèm để ý, ai thèm làm chị của mày chứ.
Tất cả những gì cô ta phải làm là hỏi về người đàn ông đó và giành được anh ấy.
Đây chính là mục đích của cô ta.
Một buổi học nhanh chóng kết thúc như vậy.
Sau khi tan học, Tô Mai quay đầu nhìn cô, “”Nhã Kỳ, hôm qua em làm gì mà tức giận như vậy? Bố mẹ chị không phải là vì muốn tốt cho em à. Lại còn, để chị chuyển trường đến chăm sóc em. Em ấy, đúng là khiến cả nhà lo lắng mà!””
“Tô Mai!” Tô Nhã Kỳ nhìn cô nói từng chữ một: “Tôi nói cho chị nghe một lần nữa, tôi không phải là em gái của chị, mà tôi cũng không có chị như này!”
Nói xong trực tiếp rời khỏi chỗ ngồi.
Tịch Hạ sửng sốt, vội vàng đuổi theo.
————
“Thật không biết xấu hổ!” Tịch Hạ rất tức giận “Đừng sợ Nhã Kỳ. Ở trường tớ sẽ bảo vệ cậu. Khi nào tan học, cậu yên tâm ngồi xe về nhà. Đừng để cậu ta lại gần cậu. Cậu ta nhìn đúng là kiểu giả vờ ngây thơ muốn dụ dỗ chú Hoắc của cậu mà! “”
Tô Nhã Kỳ gật đầu, “”Hiện tại tớ không sao rồi, chỉ có một mình chú Hoắc, tớ sẽ không để chị ta cướp đi!””
“”Vâng tôi sẽ giúp bạn!””
Tịch Hạ an ủi cô ấy một lúc, tâm trạng của Tô Nhã Kỳ cuối cùng cũng hồi phục trở lại.
Chẳng mấy chốc, hai tiết học buổi chiều đã kết thúc.
Tiếng chuông vừa vang lên, Tịch Hạ đã nhìn Tô Nhã Kỳ cười nhìn cô thu dọn cặp sách: “”Thu dọn nhanh lên, mẹ tớ nói có làm bánh ngọt cho cậu đấy, ngon lắm.””
Tô Nhã Kỳ nghe được lời này mà động tác tay nhanh hơn.
“Em đi đâu vậy?” Tô Mai đặt cặp sách lên bàn của Tô Nhã Kỳ, “Cho chị đi cùng đi!
Tịch Hạ nhíu mày, nhìn cô, sau đó cười nhạt, ném cặp sách cô ta xuống đất, “”Xin lỗi, chúng tôi không quen cậu!””
Tô Mai kinh ngạc nhìn cô, “”Sao cậu lại ném cặp sách của tôi?””
Tịch