Chương 216 Tôi rất vui
“,”Một ngày sau,
“Chú Hoắc, chú Hoắc” Tô Nhã Kỳ vội vàng xuống xe, liền chạy vào nhà.
“Tiểu thư người làm sao về rồi? Người hôm nay không phải đang đi học sao?” bác Phan rất ngạc nhiên.
Tô Nhã Kỳ chưa kịp trả lời, bắt đầu tìm trong nhà. Cặp sách cũng thuận theo cánh tay của cô rơi xuống đất.
“Tiểu thư, sao vậy?bác Phan theo sau cô đi vào, nhặt cặp sách lên lo lắng hỏi.
“Chú Hoắc ngủ dậy chưa?chú Hoắc đâu rồi?
“Tiên sinh ở bể bơi,tiểu thư hôm nay không phải là đi học “
Nói chưa hết lời, Tô Nhã Kỳ nhanh như tên bắn, chạy lên lầu.
Bùng một tiếng, Tô Nhã Kỳ đẩy cửa ra.
Sau đó chạy về hướng bể bơi.
Bể bơi rất lớn Hoắc Vũ Hạo dáng người cường tráng đang lặn dưới nước.
Tô Nhã Kỳ vội vàng chạy đến kêu lớn.chú Hoắc,chú Hoắc
Phù một tiếng bọt nước,nam nhân từ trong nước nhảy ra,
Ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào,chiếu trên người của anh ấy.
Nam nhân vung tóc,vô số bọt nước bay lên.
Trên mi mắt kia.bọt nước trên sợi tóc chảy theo xương quai xanh xuống.thậm chí tôi rớt xuống lồng ngực không tì vết kia.
Tô Nhã Kỳ lập tức nhìn ngẩn người.
Quá đẹp trai!
Tựa giống như bước ra từ trong tranh của italy hoàn mỹ nam nhân vậy.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười sau đó, quay nhìn đến cô hôm nay là thứ sáu.
Một câu nói đơn giản, liền nói với cô, “tại sao trốn học?”
Tô Nhã Kỳ nhanh chóng phục hồi tinh thần,cô vội lo lắng mở miệng, “Xin lỗi chú Hoắc, tôi từ trong trường ra là có nguyên do. Chú Hoắc Tịch Tịnh xảy ra chuyện rồi!”
Nam nhân không chút vội vàng bơi đến bờ bể bơi,nhìn cô cười ảm đam.
Tô Nhã Kỳ cau mày, “chú Hoắc cười gì, tôi đang nói chuyện nghiêm chỉnh.Tịch Tịnh,Tịch Tịnh đã xảy ra chuyện.cô ấy, cô ấy mất tích rồi!”
Cô thật sự rất lo lắng, không ngừng đi xung quanh, “cô ấy không đến trường, tôi điện cho dì mới biết Tịch Tịnh xảy ra chuyện, làm sao đây? Chú Hoắc làm sao đây?”
“Ngồi xuống” anh mở miệng gọi Tô Nhã Kỳ
“Ngồi xuống nói!”
Tô Nhã Kỳ nghĩ anh ấy nghe chưa hiểu, ngồi xuống nói tiếp: “chú Hoắc người lợi hại như vậy người có cách đúng không, xin người,xin người tìm Tịch Tịnh giúp, tôi sợ, thật sự sợ cô ấy xảy ra chuyện, cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi, sao đang yên lành lại mất tích”
Chưa nói hết lời.
Cô đột nhiên bị anh ấy nắm tay,dùng sức kéo.
Cả người cô rơi vào bể bơi.
“Phù” cô lập tức lên khỏi mặt nước, lo sợ nhìn về phía chú Hoắc.
Tiếng này, cô gào thét, âm thanh vô cùng giận dữ.
“ Tôi thấy mũi em ra mồ hôi, lôi em xuống cho em tắm ” Hoắc Vũ Hạo cười ảm đạm.
“Chú Hoắc!” Tô Nhã Kỳ rất giận dữ, nắm tay phẫn nộ đấm vào ngực anh ta một cái, “Chú có nghe tôi nói chuyện không.Tịch Tịnh mất tích rồi,nghe thấy chưa?”
Cô hiện tại rất giận, anh ấy còn có tâm trạng cười đùa cô ấy?
Trong mắt Hoắc Vũ Hạo lộ ra nụ cười mát lạnh “Em có vẻ rất quan tâm cô ta.”
“Đương nhiên rồi”, không hề nghĩ ngợi,cô lập tức nói: “Từ nhỏ đến lớn cha đều nuôi nhốt tôi. Tôi không có mấy bạn bè, bạn duy nhất là chị kia. Nhưng chị ấy không thật tâm coi tôi là em gái là bạn, chị ấy chơi chung với tôi là để khoe khoang bản thân. Tôi mới đến ngôi trường này có rất nhiều bạn gái không thích tôi, chỉ có Tịch Tịnh,Tịch Tịnh thích tôi, bao dung tôi, cô ấy đối với tôi là tốt thật lòng, chú Hoắc Tịch Tịnh là bạn tốt của tôi. Tôi rất lo lắng, rất lo lắng.”
Vừa nói mắt cô vừa đỏ lên sắp khóc.
“Chú giúp tôi được không,hiện tại đang rất rối loạn. Dì nói… dì nói, nhận được thông báo, nếu dám báo cảnh sát sẽ giết con tin” Tô Nhã Kỳ bắt đầu khóc nức nở “Người quen nhiều người như vậy, tôi tin tưởng, nhất định có biện pháp tìm thấy Tịch Tịnh đúng không?”
Hoắc Vũ Hạo nhìn cô cô lập tức khóc đỏ mắt, mũi cũng khóc đỏ rực lên.
Anh ấy liên lấy tay lau nước mắt cho cô, “Được rồi, đừng khóc nữa,còn khóc là người ta tưởng tôi bắt nạt em này!”
Tô Nhã Kỳ đỏ mắt,trong mắt còn chứa nước mắt cứ vậy nhìn anh ấy.
“Yên tâm,cô ấy không sao”anh sờ má của cô “đừng khóc nữa,uh?”
Tô Nhã Kỳ không hiểu ý nghĩa của câu nói này, “chú Hoắc,người ý người là sao? Người có cách giúp tôi tìm thấy Tịch Tịnh không?”
“Anh trai cô ấy đang được nghỉ”
“Uh” Tô Nhã Kỳ cau mày, sau đó trợn tròn mắt, “Ý chú là anh cô ấy sẽ tìm giúp?”
Nói xong mặt cáu hơn, “hắn sẽ không tốt như vậy đi cứu Tịch Tịnh,hắn luôn bắt nạt cô ấy”.
“Chính vì luôn bắt nạt.mới biết được đột nhiên mất đi cảm giác như thế nào, là hắn rất nhanh sẽ biết được tim hắn có cảm giác gì”, Hoắc Vũ Hạo cưởi mỉm, trong mắt dấy lên thứ cảm xúc người khác không dễ dàng hiểu được.
Tô Nhã Kỳ không hiểu.
Cái gì gọi là luôn bắt nạt.
Mất đi cảm giác gì?
Chú Hoắc rút cuộc đang nói gì!
“Không cần lo lắng,việc của cô ấy cứ để tôi lo là được.” nhìn khuôn mặt cô ngỡ ngàng, anh cười càng thêm vui sướng.
Tô Nhã Kỳ tuy không hiểu ý trong câu nói của anh.
Nhưng chỉ cần nhận được sự hứa hẹn của anh là cô thấy yên tâm.
“Cảm ơn, cảm ơn chú Hoắc”, cô vội ôm cổ của anh, chỉ cần chú Hoắc ra