Chương 30: Nghịch ngợm như vậy vui lắm sao?.
Cô bị lừa rồi.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của cô.
Sau đó có nhiều lời nữa, thì đối với cô mà nói, chẳng qua chỉ là hoảng càng thêm hoảng mà thôi.
Cô đứng dậy, nhìn về phía người phục vụ: “Tính tiền.”
Người phục vụ cúi người nói: “Cậu Khúc vừa mới ký tên rồi ạ.”
Vân Tử Lăng nhíu mày nhìn anh ta, cậu Khúc?
“Đây là chi nhánh thứ một trăm lẻ ba của nhà tôi.” Anh ta cười rất vui vẻ: “Cho nên, không cần thanh toán!”
“Con nhà giàu?”
Anh ta cười nhạt không nói, coi như thừa nhận.
“Đưa điện thoại cho tôi!”
“Cô muốn lưu số điện thoại của cô vào sao?” Gần như là không do dự, anh ta đưa điện thoại cho cô.
Vân Tử Lăng mở điện thoại của anh ta, mở mã thanh toán của Zalo
Ngay sau đó, cô mở điện thoại của mình, giơ lên trước mã QR của anh ta, quét một cái, chuyển khoản số tiền năm triệu đồng.
“Cô có ý gì đây?” Khúc Tịnh Quân không hiểu.
Cô thản nhiên cười, cười rạng rỡ, nhưng trong đôi mắt lại không hề có ý cười: “Nghịch ngợm như thế vui lắm sao?”
“Hả?”
“Tôi mặc kệ nhà anh mở nhiều hay ít chi nhánh, mặc kệ nhà anh có gia tài bạc tỷ hay không, từ giây phút anh nói dối ở sân bay, anh không khác gì một kẻ khốn nạn.” Dứt lời, cô cầm túi của mình, quay người đi về phía cửa.
“Vân Tử Lăng.” Khúc Tịnh Quân vội vàng đuổi theo, bắt cổ tay cô lại: “Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi không có ác ý.”
Vân Tử Lăng khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm tay anh ta: “Buông ra.”
“Tôi xin lỗi, cô hãy nghe tôi nói…. Giống nhau như đúc?” Khúc Tịnh Quân còn chưa nói xong thì đã kinh ngạc dừng lại.
Vân Tử Lăng nhìn sự ngạc nhiên trong đôi mắt anh ta, quay đầu nhìn lại. Vừa nhìn, chân mày đã nhíu lại.
Người đến chính là Vân Tử Diễm, và một người bạn nữ khác.
Có cần oan gia ngõ hẹp như thế không?”
“Tử Lăng…” Vân Tử Diễm vừa đi vào thì nhìn thấy cô, bèn cười đi tới: “Tử Lăng, tại sao em lại ở đây?”
Vân Tử Lăng nhìn cô ta, cười cho có lệ: “Chị, thật là trùng hợp.”
Vân Tử Diễm cũng cười nói: “Đúng vậy, chị và bạn cùng tới ăn cơm, phải rồi, tối hôm qua em đi đâu vậy, cả đêm không về, bố lo lắng gần chết.”
Bốn chữ “cả đêm không về”, được cô ta nhấn mạnh rõ ràng.
Thậm chí, có vài người còn bắt đầu lấy điện thoại chụp ảnh.
Cũng phải, một người có tiếng xấu, một người hoàn mỹ không tì vết.
Người ta hóng chuyện, đương nhiên cũng không bỏ qua cơ hội này.
“Vân Tử Lăng, không phải tôi trách móc cô, danh tiếng của cô đã không tốt rồi, còn cả đêm không về, có thể để cho chị cô ít bận lòng một chút không?” Bạn nữ ở bên cạnh đột nhiên nhếch mày nói.
“Ôn Nhược Vũ, đừng nói nữa.” Vân Tử Diễm lắc đầu với cô ta: “Em mình cả đêm không về, chắc hẳn là đến nhà bạn em ấy, cậu đừng nói nữa.”
“Mình nào có nói bậy, ở thành phố Nam Dương, ai cũng biết cô ta lên giường với đàn ông, làm tình nhân của người ta, còn vọng tưởng cướp anh rể mình, cậu nói tối hôm qua cả đêm không về, cô ta có thể đi đâu chứ?” Ôn Nhược Vũ cười nhạt, trong mắt tràn đầy chế nhạo.
Người xung quanh