Chương 38: Thẹn quá hoá giận sao?.
Ngày hôm sau.
Chín giờ sáng, Khúc Tịnh Quân tới gõ cửa, mọi người đều đã chuẩn bị xong, chuẩn bị ra khơi.
Lúc này Vân Tử Lăng còn đang buồn ngủ, nghe anh ta gõ cửa, cô kéo chăn chùm qua đầu.
Tối qua, vì sợ người đàn ông kia ở trong phòng mà cô phải kéo Khúc Tịnh Quân ngồi lại phòng ăn tới hai giờ sáng.
Lúc quay về cũng gần ba giờ sáng rồi, căn bản cô chưa ngủ được mấy tiếng cả.
“Vân Tử Lăng, Vân Tử Lăng, dậy đi.” Đi kém với tiếng gọi của anh ta là tiếng chuông cửa.
“A…” Vân Tử Lăng lầm bàm kéo chăn ra, đấm lên chăn mà tay không có chút sức lực nào cả, cơ thể vô cùng mệt mỏi.
“Ting tong”, “ting tong” – tiếng chuông cửa vang lên không ngừng, khiến cô cảm thấy thật đau đầu.
Vân Tử Lăng khó chịu vén chăn lên, bước xuống giường, chân trần đi tới cửa, “cạch” một tiếng, mở cửa ra.
“Anh có thể yên lặng chút không?” Giọng cô rất khó chịu, đầu bù tóc rối, đôi mắt buồn ngủ mơ màng hung hăng trừng kẻ gây rối.
“Xì.” Quả thực nhịn không nổi, Khúc Tịnh Quân bật cười: “Vân Tử Lăng, bộ dạng này của em thật đáng yêu.”
Vân Tử Lăng bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi vào.
“Vân Tử Lăng, em chuẩn bị nhanh lên, mọi người đều đã chuẩn bị xong rồi đó.” Anh ta đi vào theo: “Hôm nay ra khơi, anh đã chuẩn bị đồ bơi cho em rồi, phao bơi cũng chuẩn bị luôn rồi.”
Vân Tử Lăng thẫn thờ đi vào phòng vệ sinh, đánh răng, trông uể oải không muốn hoạt động gì cả.
“Anh đã nói với em rồi, hôm nay chúng ta sẽ đi thám hiểm, trong vùng biển này có một hòn đảo biệt lập, hơi xa, nhưng là đảo sinh thái. Bọn anh định đi khảo sát xem có thích hợp đầu tư hay không.” Khúc Tịnh Quân vừa cười vừa nói: “Người đồng hành với chúng ta lần này đều là những người vô cùng có hứng thú với hòn đảo biệt lập đó, ai cũng muốn được chia phần. Haizz, lát nữa em cũng phải đi tham quan đấy, trên đảo có rất nhiều động vật nhỏ.”
Vân Tử Lăng đánh răng xong thì rửa mặt.
Khúc Tịnh Quân vẫn thao thao bất tuyệt, cũng không thấy khô miệng.
“Đi ra ngoài.” Cô nhìn anh ta, ra lệnh.
“Hả?” Khúc Tịnh Quân đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên nghe cô nói như vậy nên hơi ngạc nhiên.
“Em phải thay quần áo.” Cô bất đắc dĩ nhìn bản thân: “Anh cũng không thể để em mặc quần áo ngủ cùng anh ra khơi đó chứ?”
“À ừ, anh ra ngoài chờ em!” Khúc Tịnh Quân cười, vội vàng đi ra ngoài.
Nửa tiếng sau.
Lúc hai người tới bãi biển, những người phụ nữ khác đang không ngừng than vãn.
Đại ý chính là nơi này rất bẩn, thật rác rưởi.
Vân Tử Lăng làm như không nghe thấy, những người này cô đều biết, đều là những người chơi chung với nhau tối qua, những người muốn cô bị mất mặt!
Lần này ra khơi, tổng cộng có ba chiếc du thuyền.
Cô thật sự không có lời gì để nói, rõ ràng một chiếc du thuyền đã đủ trang bị cho tất cả mọi người, vậy mà còn lãng phí thuê hẳn ba chiếc!
Nhưng mà, tiền cũng không do cô chi ra nên cô cũng không đau lòng.
Vân Tử Lăng nhìn thấy trên hai chiếc du thuyền còn lại có hai đội người.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy bọn họ, ánh mắt và vẻ mặt của bọn họ đều tỏ ra vô cùng ghét bỏ.
Thấy vậy, Vân Tử Lăng nhún vai, đi lên một chiếc du thuyền khác không có ai.
Đương nhiên Khúc Tịnh Quân cũng đi theo cô.
Bọn họ vừa ngồi yên, xa xa đã truyền tới một tiếng reo hò.
“Tử Diễm, ở đây, Tử Diễm, tới đây đi…” Người nói là Phương Minh Ngọc, cô ta mặc bikini, khoác khăn choàng LV, đeo kính mát LV, trông vô cùng khoa trương.
Dĩ nhiên, những người phụ nữ khác cũng vậy.
Mặc toàn đồ của thương hiệu nổi tiếng, bikini quyễn rũ, đều là hàng giả giá đắt, mà mỗi người đều mang vẻ đắc ý.
Vân Tử Lăng kéo áo khoác kín lại, không lạnh, nhưng ít nhất có thể tránh nắng.
“Xin lỗi, chúng tôi đến chậm.” Vân Tử Diễm vội đi tới, khẽ mỉm cười nói lời xin lỗi.
“Không sao, chúng tôi cũng mới tới thôi, mau tới đây nào.” Phương Minh Ngọc vẫy tay gọi.
Thấy vậy, Vân Tử Diễm lập tức đi về phía du thuyền của Phương Minh Ngọc.
“Anh rể!” Đột nhiên, Vân Tử Lăng đứng lên, cô nhìn người đàn ông đeo kính mát, trông không có chút hứng thú nào, khẽ cười, dùng giọng véo von nói: “Anh rể, chúng ta đi chung nha?”
Lời mời này của cô quá đột ngột.
Vậy nên, cô đã khiến tất cả mọi người ngạc nhiên, theo bản năng nhìn về phía cô.
Vân Tử Diễm hơi mơ hồ, cô ta nhìn Hoắc Ảnh Quân, lại nhìn Vân Tử Lăng, chân mày thanh tú không khỏi nhíu lại.
Người đàn ông không lên tiếng, chậm rãi cầm lấy kính mát, sau đó, trong đôi mắt lạnh nhạt như sao trời bỗng loé lên chút lạnh lẽo, trước khi mọi người kịp phản ứng, anh trực tiếp đi lên du thuyền của Vân Tử Lăng.
Mọi người: …
“Chị ơi, chị mau tới đây luôn đi, đều là người một nhà, cần gì phải khách khí chứ?” Tiếng cười của Vân Tử Lăng trong trèo như tiếng chim trả, nhưng lọt vào tai Vân Tử Diễm, lại biến thành khoe khoang.
Bàn tay nắm góc của của Vân Tử Diễm siết chặt hơn, sau đó, cô ta mỉm cười đi tới.
“Tổng giám đốc Hoắc, chúng ta thử xem ai tới trước nhé!” Không biết ai hô lên câu ấy, du thuyền dẫn đầu đã lên đường.
Một chiếc du thuyền khác thấy vậy, cũng không chờ nữa, lập tức khởi động.
“Thời tiết hôm nay thật đẹp.” Vân Khanh nhìn Khúc Tịnh Quân, cười nói.
Khúc Tịnh Quân nhìn lên trời, cau mày lại… Thế sao? Hôm nay trời hơi âm u, thật sự là thời tiết đẹp sao?
Hoắc Ảnh Quân đeo kính mát lên lại, mắt nhìn về một phía, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Vân Tử Diễm ngồi ở phía đối diện bọn họ, từ khi cô ta bước lên du thuyền, chân mày vẫn luôn cau chặt.
Cô ta không hiểu vì sao Hoắc Ảnh Quân lại lên chiếc du thuyền này?
Không phải anh ấy luôn không thích Vân Tử Lăng sao?
Lúc này, bốn người trên du thuyền đều có suy nghĩ của riêng mình.
Sau hai giờ đi trên biển, cuối cùng cũng đến được hòn đảo biệt lập rộng lớn kia.
Hòn đảo này còn chưa được khai thác nên giá trị rất cao.
Hơn nữa, mực nước biển ở đây dâng cao hàng năm, tốc độ ngập nước nhanh hơn cả Maldives, nên đã khiến rất nhiều nhà đầu tư nản lòng.
Có điều, hòn đảo