Chương 52: Anh là cái thá gì?.
“Vân, Tử, Lăng.” Một tiếng rít vang lên.
Vân Tử Lăng nghe vậy, theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang.
Khúc Tịnh Quân không sai lệch hôn vào mặt cô.
Xung quanh lập tức ồn ào.
“Mấy người đang làm cái gì?” Hoắc Nhã Linh lập tức chạy tới.
Hai mắt cô đỏ rực nhìn chằm chằm Vân Tử Lăng, sau đó lại nhìn về phía Khúc Tịnh Quân, biểu cảm như nàng dâu mới về nhà chồng vậy.
Vân Tử Lăng nhíu mày lại, theo bản năng vươn tay chạm vào chỗ vừa bị Khúc Tịnh Quân hôn qua, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Mà khiến cô càng xấu hổ hơn là, vừa ngẩng đầu một cái.
Đối diện thấy một đôi trai tài gái sắc, người đàn ông nhìn chằm chằm cô, tròng mắt đen nhánh âm trầm không thôi.
Mà người phụ nữ bên cạnh anh, khóe miệng lại có chút nhếch lên.
“Nhã Linh sao cô lại tới đây?” Khúc Tịnh Quân không hôn đến môi của cô, có vẻ hơi bực bội và phiền muộn, giọng nói chuyện có chút bực bội.
Hoắc Nhã Linh khẽ giật mình, nhìn về phía Khúc Tịnh Quân lần đầu tiên nói chuyện hung dữ như vậy, có chút không kịp phản ứng.
Người chủ trì thấy vậy, bắt đầu nói chuyện làm dịu bầu không khí.
Nhạc công bên kia lập tức mở nhạc lên, chỉnh âm thanh to lên.
Người chỉnh đèn cũng cấp tốc chiếu ánh sáng vào người Hoắc Ảnh Quân và Vân Tử Diễm.
Hi vọng sẽ chuyển được sự chú ý của mọi người.
Thế nhưng ánh mắt của mọi người vẫn dừng ở đây.
Dù sao, tiếng xấu của Vân Tử Lăng vang xa, bây giờ lại cấu kết được với cậu Khúc.
Tình cảnh như vậy rất hấp dẫn ánh mắt.
“Các người vừa định làm gì, muốn hôn à? Ngay trước nhiều người như vậy làm việc bẩn thỉu đó sao?” Hoắc Nhã Linh đỏ hồng mắt nói.
“Bẩn thỉu?”
Vân Tử Lăng bất đắc dĩ cười một tiếng.
Cô chủ nhà họ Hoắc có sự lý giải với từ bẩn thỉu này thật khác người.
“Cô cười cái gì?” Hoắc Nhã Linh nhìn về phía cô, mặt phẫn nộ: “Ai cũng cô không biết xấu hổ, ai bảo cô tới nhà của tôi, cút cho tôi.”
“Nhã Linh, cô làm loạn cái gì?” Khúc Tịnh Quân không vui nói.
“Anh…anh giúp cô ta?” Đôi mắt của Hoắc Nhã Linh ngập nước mắt.
Vân Tử Lăng thấy vậy, cảm thấy đau đầu, quay người chuẩn bị rời đi nơi thị phi này.
“Anh vì con hồ ly tinh này mà quát em?” Đột nhiên, Hoắc Nhã Linh hét lớn.
Một tiếng hét này làm bước chân của Vân Tử Lăng phải dừng lại, đi cũng không được, không đi cũng không xong.
“Em đang nói bậy bạ gì đó? Đi đi, đừng quấy nữa.” Khúc Tịnh Quân đi lên nắm cánh tay của cô ta.
Hoắc Nhã Linh lại lập tức thu tay lại, không để anh ta nắm được: “Anh, anh phải nhìn cho rõ, cô ta là người nào anh không biết à, người cửa Nam Thành ai không biết cô ta là một u ác tính, ai không biết coi ta quyến rũ anh rể của mình, ai biết cô ta lại lòi ra?”
Vừa nói xong câu này âm nhạc im bặt mà dừng.
Mc đang cầm microphone cũng sửng sốt moitj chút.
Khúc Tịnh Quân phát hiện người xung quanh đều đang nhìn bọn họ.
Ánh mắt của anh ta không khỏi nhìn về phía Vân Tử Lăng, có chút bận tâm.
“Cô ta chính là cái giày rách, cô ta là người thứ ba, là một con hồ ly tinh, dựa vào cái gì anh lại thích loại phụ nữ này? Chú và dì cũng sẽ không chấp nhận cô ta.”
“Nhã Linh!” Khúc Tịnh Quân thật sự tức giận, nắm cánh tay của cô ta kéo ra ngoài.
“Anh đang làm gì vậy, anh đừng kéo em, đừng có kéo em.”
“Cô, nghĩ, cô, là, cái, thá, gì?”
Lúc Khúc Tịnh Quân nắm lấy tay của cô ta kéo ngang qua người Vân Tử Lăng, giọng nói lạnh lùng châm chọc của Vân Tử Lăng phát ra.
Một câu nói kia lại khiến mọi người kinh ngạc lần nữa.
Vân Tử Diễm thấy vậy, muốn tiến lên lại bị Hoắc Ảnh Quân nắm lấy cổ tay.
Vân Tử Diễm vội ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân, ánh mắt người đàn ông nhìn về ba ngườu phía trên sân khấu, lạnh lẽo mà bình tĩnh.
Đã vậy, Vân Tử Diễm cũng không di chuyển nữa.
Thật ra cô ta cũng không muốn đi lên, coi ta muốn Vân Tử Lăng phải xấu mặt.
Cô ta càng muốn cho tất cả mọi người ghét cô.
Chỉ là lúc này, nếu cô ta không đi lên rõ ràng là có tâm trạng xem chuyện cười của người khác.
Đến lúc đó, người khác thì không sao nhưng ấn tượng của người đàn ông bên cạnh này sẽ giảm bớt đi nhiều.
“Cô nói cái gì?” Hoắc Nhã Linh dừng lại nhìn về phía cô, trong mắt khó có thể tin.
Vân Tử Lăng cười lạnh, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng, giọng điệu mỉa mai.
“Cô là cái thá gì, Hoắc Nhã Linh.”
Thấy vậy, đôi mắt của Hoắc Nhã Linh lập tức trợn trừng.
Cô ta giống như khó có thể tin, Vân Tử Lăng lại dám nói chuyện với cô ta như vậy.
Cô có biết thân phận của mình là gì không?
“Cô có tư cách gì mà lớn tiếng kêu gào? Cô có tư cách gì mà tức giận?”
Vân Tử Lăng vừa nói vừa đi vòng quanh cô ta: “Cô chỉ là ỷ vài bố mẹ cô coa tiền, được nuông chiều từ bé thôi, nếu như bây giờ đưa cô vào bất kỳ thành phố xa lạ nào, chắc chắn cô không sống nổi.”
Nói xong nhếch môi cười: “Cô nói tôi không biết xấu hổ? A, để cô ba ngày không có cơm ăn, hai mắt nổi lên ánh sao, cô mới biết mặt mũi của cô chẳng là cái gì cả.”
“Cô bảo tôi là giày rách? Ha ha, không nói đến tôi có phải giày rách thật hay không, từ ngữ này một tiểu thư nhà giàu như cô nên nói à? Cô như vậy, khác những người đàn bà chanh chua ngoài kia ở chỗ nào?”
Sắc mặt Hoắc Nhã Linh lập tức đen lại: “Cô, cô, cô…”
“Nói trắng ra, cô chỉ là loại sâu bọ trốn ở sau lưng bố mẹ, những loại sâu bọ khác, cho dù là những người tiêu sài hoang phí, không làm bố mẹ vẻ vang nhưng ít ra sẽ không để bố mẹ mất mặt, còn loại sâu bọ giống như cô lại không phải loại bình thường rồi, mất mặt thì thôi đi, còn ồn ào muốn để toàn bộ người của Nam Thành biết, thật đúng là không giống bình thường.”
“Cái gì?” Khuôn mặt Hoắc Nhã Linh cứng đờ, cả người run lên.
“Lần trước tôi đã nói rõ ràng với cô rồi, nếu như cô vẫn không thay đổi bệnh tự cao của cô, cô chỉ làm cho bố mẹ cô càng thêm mất mặt, là tiểu thư con nhà giàu có thì phải có dáng vẻ của một tiểu thư, đương nhiên, nếu như cô lựa chọn làm người đàn bà chanh chua, làm người không thèm nói đạo lý trong miệng cô, là giày rách, không biết xấu hổ, ồn ào như gà rừng, vậy thì xin cứ tự nhiên!”
Một lời nói khiến tất cả mọi người cứng họng không trả lời được.
Không thể không khâm phục cô.
Hoàn toàn chính xác, độ tự cao của Hoắc Nhã Linh làm cho tất cả những tiểu thư cùng tuổi phải