Chương 59: Tôi biết, tôi đang quyến rũ anh.
6 giờ chiều.
Nhà họ Hoắc.
Khi bọn họ đến nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc đang chuẩn bị bữa tối.
Hoắc Nhã Linh đã trở về từ lúc ba giờ chiều.
Vân Tử Lăng hôm nay có chút bài tập, lại ở thư viện chậm trễ một chút thời gian.
Đến khi cô làm xong thì đã hơn năm giờ.
Ngồi lên xe của Vân Tử Diễm đã chờ từ lâu, lúc đến nhà họ Hoắc, đã là hơn sáu giờ.
“Bác gái ơi, bác trai đâu rồi ạ?” Vân Tử Diễm đi vào, thấy Khúc Tịnh Kỳ ngồi trên sô pha xem TV uống cà phê, rất nhàn nhã.
“Tử Diễm đã đến rồi sao?” Khúc Tịnh Kỳ vội vàng cười vẫy vẫy tay với cô ta.
Vân Tử Diễm ngoan ngoãn đi tới: “Bác ơi, nếu một ngày cháu không gặp bác, cháu nhớ muốn chết đi được.
“Ha ha, thật sự rất đáng yêu, chờ khi cháu gả tới đây, mỗi ngày sẽ thấy bác.” Khúc Tịnh Kỳ cười kéo tay nàng, trong mắt phải hiền lành thì có bấy nhiêu hiền lành.
“Bác ơi, bác trai đâu? Sao cháu không thấy bác ấy?” Vân Tử Diễm biết nhiệm vụ tiến vào chính là mang Vân Tử Lăng đi.
Cho nên, trước tiên nhất định phải gặp Hoắc Chấn Vũ.
“Bác trai của cháu, được người ta mời đi xã giao, đến giờ ăn cơm tối trở về, làm sao vậy, cháu tìm bác trai có việc à?” Khúc Tịnh Kỳ nhíu mày hỏi.
Vân Tử Diễm vội vàng mỉm cười: “Dạ không, chỉ là cháu muốn hỏi một chút.”
Chuyện này, cô ta nhất định phải để Vân Tử Lăng chủ động mở miệng.
Nếu không, một khi cô ta mở miệng, cô ta sẽ trông có vẻ nhỏ bé.
“Đúng rồi, Tử Diễm, hôm nay bác đi dạo phố xem một cái túi xách, cảm thấy rất thích hợp với cháu, cháu tới đây xem có thích hay không.” Khúc Tịnh Kỳ nắm lấy tay cô ta, đứng dậy, đi về phía phòng mình.
Vân Tử Diễm tất nhiên tràn đầy vui mừng đi theo.
Đại sảnh, lập tức chỉ còn lại một mình Vân Tử Lăng.
“Tử Lăng em trở về rồi” Đúng lúc này, Khúc Tịnh Quân ở trên lầu hai nhìn thấy Vân Tử Lăng, vội vàng hô lên.
Vân Tử Lăng ngẩng đầu, nhìn thấy Khúc Tịnh Quân đang đi xuống lầu.
Sau đó, Hoắc Nhã Linh cũng từ trong phòng làm việc ở lầu hai đi theo.
Khi nhìn thấy cô ta, cái miệng nhỏ của cô ta đang bĩu môi không hài lòng.
“Tử Lăng, anh chờ em cả nửa ngày, sao giờ em mới tan học?” Khúc Tịnh Quân chân dài, bước vài bước đã đi tới trước mặt cô, nhếch miệng cười, rất vui vẻ.
“Hôm nay ở trường có một số việc nên bị trì hoãn.”
“Anh Tịnh Quân, vấn đề này của anh em chưa hiểu, anh đi lên dạy em đi!” Hoắc Nhã Linh đứng ở lầu hai, la hét với Khúc Tịnh Quân.
Khúc Tịnh Quân nhíu mày nhìn về phía cô: “Em làm vấn đề tiếp theo trước, chờ anh đến xem.”
Hoắc Nhã Linh thấy vậy, oán hận trừng mắt nhìn Vân Tử Lăng, sau đó, khuôn mặt không vui cầm sách giáo khoa cũng đi xuống.
Ánh mắt Vân Tử Lăng quét một vòng trong phòng, nhìn về phía Khúc Tịnh Quân hỏi: “Anh rể còn chưa tan làm sao?”
“Em nói anh ấy à, anh ấy còn chưa về, đợi đến giờ cơm tối chắc là đã trở về, gần đây công ty của anh ấy rất bận rộn!” Khúc Tịnh Quân trả lời.
Vân Tử Lăng gật gật đầu, coi như là đáp lại.
“Hừ!” Lúc này, cô cả nhà họ Hoắc đi tới phòng khách, cô ta cầm quyển sách ném ‘bang’ một cái lên bàn.
Sau đó ngồi xuống, cầm bút phẫn nộ bất bình chọc vào sách giáo khoa.
Khúc Tịnh Quân không thể không nhíu mày, nhìn về phía Vân Tử Lăng nhún nhún vai, tỏ ra bất đắc dĩ.
Vân Tử Lăng lại mỉm cười, tiếp theo, đi tới bên cạnh cô cả nhà họ Hoắc: “Câu nào em không làm được?”
Hoắc Nhã Linh nhìn cô một cái, ánh mắt tràn ngập khinh thường: “Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này nữa, cô có giải thích được không?”
Vân Tử Lăng cầm ghế ngồi xuống, nhìn đề bài đó.
Lập tức, cô cầm lấy bút trong tay, bắt đầu tính toán.
Chẳng bao lâu sau, không chỉ đưa ra đáp án cho ba đề bài vừa nãy, ngay cả phương pháp giải, cô cũng đã viết trên giấy trắng.
“Em có hiểu không?” Cô nhìn về phía Hoắc Nhã Linh hỏi.
Hoắc Nhã Linh nhìn đề bài, lại nhìn cô, lại một lần nữa nhìn đề bài, tiếp theo, ánh mắt càng ngày càng nghi hoặc.
Ba đề bài này là do cô ta nhờ người bố giáo sư của một bạn cùng lớp đặt ra.
Đối với yêu cầu của đề bài, chỉ có hai từ, rất khó.
Chủ yếu là bởi vì, cô ta muốn giữ Khúc Tịnh Quân lại, để anh ta chậm rãi giải quyết vấn đề, để anh ta ở lại lâu hơn một chút.
Đương nhiên, đáp án cho những đề bài này, cô ta đều có.
Chỉ là…
Vì sao, cô ấy lại làm một cách dễ dàng như vậy?
“Có chuyện gì vậy? Em không hiểu sao? Em có cần tôi giảng lại không?” Nhìn dáng vẻ mờ mịt của cô ta, Vân Tử Lăng hỏi lại một lần nữa.
“Không, không cần!” Hoắc Nhã Linh đóng sách giáo khoa lại, sau đó, đứng lên nói: “Tôi, tôi đói rồi, chú Lưu, bữa tối đã sẵn sàng chưa?”
“Cậu chủ” Đột nhiên, ở phía cửa truyền đến âm thanh cung kính.
“Anh, anh trở về rồi!” Hoắc Nhã Linh lập tức chạy tới, nắm lấy cánh tay anh làm nũng: “Em đói bụng lắm rồi nha.”
Người đàn ông cởi áo khoác ra đưa cho người giúp việc, nhìn về phía em gái mình, khuôn mặt đẹp trai nhuộm ý cười, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Ai còn có thể làm cho em đói?”
Hoắc Nhã Linh lè lưỡi, cười tinh nghịch.
“Anh, hôm nay anh tan làm sớm thế.” Khúc Tịnh Quân đi tới chào hỏi.
“Ừm, anh vừa ký hợp đồng xong, việc xã giao để cho Quách Sở Tiêu đi” Người đàn ông nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Vân Tử Lăng ở một bên.
“Đúng vậy, những việc xã giao kia giao cho trợ lý được rồi, anh, em đi xem phòng bếp chuẩn bị thế nào rồi!” Nói xong, Hoắc Nhã Linh lập tức nhảy nhót chạy vào phòng bếp.
Vân Tử Lăng đứng ở bên cạnh bàn, không nhúc nhích.
Người đàn ông cứ như vậy từng bước đi tới.
Tại bàn làm việc của mình, anh dừng lại.
Khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một cái nắm đấm.
Bầu không khí khá tinh tế.
Nhưng không ai mở miệng.
Người giúp việc nhanh chóng rót cho anh một tách trà, sau đó đứng sang một bên, chờ đợi sai bảo.
“Ảnh Quân đã trở về rồi sao?” Khúc Tịnh Kỳ và Vân Tử Diễm đi ra, lập tức nhìn thấy Hoắc Ảnh Quân.
Hoắc Ảnh Quân quay đầu lại nhìn về phía bọn họ, nhếch môi cười khẽ, coi như là trả lời.
Nụ cười trên khóe miệng Vân Tử Diễm hơi đọng lại khi nhìn thấy hai người bọn họ đứng rất gần nhau.
“Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, mau tới đây đi.” Hoắc Nhã Linh đi ra chào hỏi.
Tất cả mọi người đi bộ đến phòng ăn.
Sau khi Khúc Tịnh Kỳ ngồi xuống, mọi người mới ngồi xuống.
Vân Tử Diễm tất nhiên ngồi cạnh Hoắc Ảnh Quân.
Vân Tử Lăng không đi đâu cả, cứ như vậy ngồi đối diện Hoắc Ảnh Quân.
Khúc Tịnh Quân tự nhiên muốn ngồi bên cạnh Vân Tử Lăng, nhưng Hoắc Nhã Linh nhanh mắt nhanh tay, lập tức ngồi bên cạnh Vân Tử Lăng, tiếp theo vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: “Anh Tịnh Quân, lại đây ngồi đi.”
Khúc Tịnh Quân thấy vậy, nhíu mày.
“Tịnh Quân làm sao vậy?” Khúc Tịnh Kỳ ngồi đối diện Khúc Tịnh Quân phát hiện anh ta nhíu mày, hỏi với vẻ quan tâm.
“Cô, cháu không sao” Khúc Tịnh Quân ngồi xuống.
Khúc Tịnh Kỳ gật đầu: “Bố mẹ cháu lại trở về, bọn họ luôn rất bận rộn, mỗi lần chỉ ở thêm vài ngày, cháu phải ở thêm vài ngày, có biết hay không?”
“Cháu biết rồi cô.” Khúc Tịnh Quân nói, nghiêng đầu muốn xem Vân Tử Lăng thế nào.
Hoắc Nhã Linh lập tức lắc lư, hết lần này tới lần khác che khuất ánh mắt của anh ta như vậy.
Thấy vậy, Khúc Tịnh Quân bất đắc dĩ đành phải buông tha.
Người giúp việc nhanh chóng phục vụ thức ăn. Không lâu sau, hơn hai chục món ăn tinh tế đã được bày lên bàn.
Quản gia dưới mệnh lệnh của Khúc Tịnh Kỳ, lấy ra chai rượu vang đỏ cao cấp mở ra, rót cho mỗi người một ly.
“Nào, mọi người cùng uống một ly đi!” Khúc Tịnh Kỳ mỉm cười nâng ly.
Mọi người tất nhiên cũng lập tức nâng chén, uống một ngụm.
Sau đó, mọi người bắt đầu ăn theo ý muốn.
Ánh mắt Vân Tử Lăng thủy chung nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt mình, thỉnh thoảng cầm lấy uống một ngụm.
Vân Tử Diễm nhíu mày, nhìn cô ngồi đối diện mình mà cảm thấy tức giận.
Nhưng lại không dễ phát tác, cô ta hít sâu một hơi, tiếp theo gắp một món ăn, nhẹ nhàng đặt ở trong bát người đàn ôn bên cạnh.
Hoắc Ảnh Quân nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vân Tử Diễm.
Vân Tử Diễm lập tức đáp lại một nụ cười dịu dàng, tiếp theo, lại hiền lương thục đức gắp một miếng thịt bỏ vào bát Vân Tử Lăng: “Tử Lăng, đừng chỉ uống rượu, ăn chút thức ăn đi?”
Thật quan