Trình đại thiếu đánh giá người phụ nữ khóc như hoa lê dính hạt mưa trước mặt, quả thực có chút cảm giác, ông ta cởi móc áo ngực của cô ra, “ba” một tiếng, áo ngực tản ra, tóc dài che chở trước ngực, phong cảnh trắng như tuyết trước ngực, gần như nhảy ra ngoài.“Ông đừng đụng vào tôi!” Vân Khanh thét chói tai, co rúm lại, vốn tưởng rằng nói chuyện với ông ta có thể kéo dài thời gian, nhưng lần này cô đã hoàn toàn tuyệt vọng: “Bất kể Cố Trạm Vũ và ông giao dịch thế nào, hôm qua tôi đã kí đơn ly hôn với ông ta, Trình đại thiếu, ông không thể bỏ qua cho tôi sao?”“Cô có tác dụng lớn mà.” Trình đại thiếu nhìn chằm chằm một mảnh tuyết trắng phong tình tựa như đậu hũ non run rẩy phía trong lớp áo nửa kín nửa hở kia, lại nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, giai nhân như vậy, ai nhìn thấy mà có thể bỏ qua chứ?Hạ bộ ông ta cứng lên, căng nóng.Ông ta vươn tay vén đám tóc tán loạn kia ra, Vân Khanh cố gắng khép hai cánh tay lại, muốn che trước ngực, trái tim tuyệt vọng đã nhảy tới cổ họng.Trình đại thiếu đứng dậy, lấy máy quay trên kệ tới, hướng toàn bộ góc quay về phía cô, cười đùa: “Thật sự vô cùng đẹp, chẳng trách tổng giám đốc Lục không màng luận lý. Cô đã qua tay tôi, chồng cô, tổng giám đốc Lục, còn ai nữa?”Một tay ông ta giơ máy quay, một tay xé quần Vân Khanh, quần jean và quần giữ nhiệt đều bị kéo xuống, hoàn toàn lột ra khỏi hai chân.Đôi chân trắng nõn lộ ra, thẳng tắp thon dài, trắng như ngọc ngà, Trình đại thiếu bỏ máy quay xuống, tìm một góc quay thích hợp, vươn tay kéo chân cô ra.Vân Khanh gà thét, nhưng giãy thế nào cũng không thoát khỏi sợ dây sau lưng, cổ tay bị ma sát chảy máu, trong không khí tản mát mùi máu tanh nhàn nhạt.Cô bị ép thành nhiều tư thế khuất nhục, phía trước lộ hết, chân cũng mở hết, Trình đại thiếu càng ép buộc cô, trong mắt càng trở nên u tối.Ông ta không nhịn được, tiến sát lại, hướng về góc máy quay, mở rộng chân cô, cúi đầu gặm cắn vai cô, Vân Khanh cảm thấy thật bẩn, im