Vân Khanh mím chặt môi, chặt đến mức bật máu, trong miệng là vị tanh nồng nặc.Lục Mặc Trầm nhìn môi cô, vẫn không nói chuyện. Anh đặt cô xuống đất, ngón tay nhanh chóng cởi chiếc áo khoác lộn xộn trên người cô ra, áo nam, của Trình Gia Hào.Các khớp xương ngón tay của anh trắng bệch.Vân Khanh thấy được, cô cũng mở to đôi mắt ướt đẫm.Khi anh nắm lấy cố tay rớm máu của cô, muốn gỡ bàn tay đang che chắn trước người cô ra thì cô đột nhiên hét lên, nghiêng người tránh khỏi bàn tay anh.Sau đó anh nhìn thấy bên trong áo khoác, cúc áo ngực đã bị bung ra.Vân Khanh quay mặt đi, giơ tay lên che người: "Anh đừng nhìn tôi.""Hừ." Lục Mặc Trầm nhíu mày, khẽ hừ một tiếng, vươn tay nhẹ nhàng muốn xoa đầu cô.Cô lại tránh đi, ánh mắt vỡ vụn: "Khó coi, xấu xí, dơ bẩn...""Vân Khanh, nghe tôi nói.""Tôi không muốn để cho anh nhìn thấy, tự tôi mặc, tôi mặc xong thì sẽ..." Cô run rẩy giữ chặt lấy quần áo, hai tay dính đầy bùn đất.“Vân Khanh, Vân Khanh...""Tôi không, tôi không! Tôi... A..." Mặc cho cô giãy dụa, hai tay người đàn ông vẫn nắm chặt lấy tay cô, vừa cứng rắn vừa mạnh mẽ. Anh kéo cô vào lòng mình, khẽ thở dài một tiếng, sau đó nụ hôn kéo dài từ trán cô xuống phía dưới: "Không sao, tôi biết em đã phải chịu đau khổ và sợ hãi, có đúng không?""Tôi đến rồi." Anh hôn lên trán cô.Vân Khanh bị nhốt ở trong lòng anh, ánh mắt mở to, trống rỗng nhìn về phía anh.Anh vươn tay che mắt cô: "Em có thể tin tưởng tôi."Hô hấp của cô dừng lại khoảng mười giây, cuối cùng ngã vào trong ngực anh, khóc nức nở.Tiếng khóc ấy giống như một con thú nhỏ bị thương, như một bài hát không hoàn hảo, như một giai điệu không chỉnh tề. Cô là một người phụ nữ không biết luồn cúi, một người phụ nữ cao ngạo, nhưng lúc này lại giống như một đóa hoa rách nát.Cô đánh vào ngực anh,