"Gâu..." Bát ca sủa một tiếng.Quý Tư Thần dừng lại, đứng trước cửa sắt, cau mày: "Mày còn sống à, thế chắc chủ nhân của mày cũng chưa chết đâu nhỉ. Thế nào, đã xảy ra chuyện gì? Cứu được người chưa?"Cánh cổng sắt bị đôi giày quân đội của Quý Tư Thần đá văng, Quý Tư Thần đang định đi vào, Bát ca do dự một chút, sau đó vẫy đuôi đứng chắn trước mặt anh ta."Mày ngăn tao làm gì?" Quý Tư Thần nhìn nó, vô cùng khó hiểu.Bát ca cũng nhăn nhó, cái mông ngoáy tít, sủa lại vào mặt anh ta.Quý Tư Thần nhấc chân lên, đang định bước lên bậc thềm, bỗng nhiên trong phòng truyền ra một tiếng rên trầm khàn của đàn ông, cả người Quý Tư Thần cứng đờ.Tấm ván gỗ nhẹ nhàng lay động.Là một người đàn ông, chưa đầy một giây đã hiểu.Quý Tư Thần nheo mắt lại, nhưng vẫn sững sờ hồi lâu. Nghe thấy tiếng thở dốc tinh tế của người phụ nữ, Quý Tư Thần khẽ liếm môi, thầm mắng một câu: "Fuck! Hăng hái thật đấy!"Anh ta xoay người, mồ hôi nhễ nhại dưới bộ đồng phục rằn ri, bước ra sân đứng cách đó mấy mét.Bát ca đứng bên cạnh nhìn anh ta, ánh mắt như đang nói đã bảo là không được vào rồi!"Tao làm sao biết cậu ta hăng hái như thế, khí thế bừng bừng. Cô ấy đang yếu như thế mà cũng làm được à, hả?" Quý Tư Thần nhướn mày, sau đó lại cúi đầu nhìn Bát ca: “Cha mày bị điên rồi, ông đây sẽ không giúp cậu ta nữa."Bát ca cũng không thèm để ý tới anh ta, quay đầu ngăn chặn mấy người cảnh sát đang định vào bên trong, gâu gâu mấy tiếng rồi cắn gấu quần bọn họ lôi đến chỗ ba người đàn ông bị đánh đến không nhúc nhích được.Khoảng tầm mười lăm phút sau, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng trực thăng.Lục Mặc Trầm lôi điện thoại gọi