Vân Dật đưa khăn lau nước mắt cho cô, thấp giọng nói: "Em cũng có lỗi, em không đủ mạnh mẽ, nhìn chị bị Cố Trạm Vũ dằn vặt năm năm mà không làm được gì. Chị và anh ta ly hôn rồi, sau này em sẽ nuôi chị, chị không cần phải đi tìm người đàn ông khác, đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Chị cứ ở Vân gia là được rồi."Vân Khanh vỗ nhẹ bàn tay cậu, nín khóc mỉm cười, nhìn hơi bi quan: "Chị còn có thể tìm cái gì được nữa, không còn trái tim thì cũng chẳng tìm được người tốt, những thứ tốt đều không thuộc về chị."Ánh mắt cô nhìn về phía xa xăm.Vân Dật cảm thấy những lời mình nói hơi nặng nề, mặc dù trong lòng cậu thực sự nghĩ như vậy nhưng suy nghĩ một chút thì vẫn nên an ủi cô, động viên cô.Bỗng nhiên phía sau truyền đến một cảm giác vô cùng áp lực.Vân Dật quay đầu lại, nhìn ra cửa phòng. Một người đàn ông dáng người cao lớn đứng ở đó, mặc dù chỉ nhìn thấy nửa bên mặt nhưng cảm giác bén nhọn vẫn khiến người khác hô hấp khó khăn.Anh khoác một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, vai rộng, vòng eo săn chắc, hai chân thẳng tắp vô cùng bắt mắt.Vân Dật nheo mắt nhìn, thấy người đàn ông đó cũng đang nhìn mình rồi xoay đi.Vân Khanh chú ý đến động tĩnh thì từ từ định thần lại, nghiêng người qua vai Vân Dật nhìn về phía cửa, chỉ thấy một bóng lưng lạnh lùng và nghiêm nghị.Khi cô nhìn thấy thì hai má bỗng nhiên nóng bừng, hai tay hơi run lên, cô biết đó là ai.Có lẽ thấy người nhà cô ở đây nên anh không vào nữa.Rất lịch sự, anh biết làm thế nào để tôn trọng cô, không phát sinh chuyện gì trước mặt người khác, anh cũng rất cảnh giác.Không hiểu sao cô lại có cảm giác ngoại tình vụng trộm với anh.Trong lòng Vân Khanh hơi bối rối, không chú ý đến Vân Dật quay đầu lại nhìn cô, thu hết tất cả biểu cảm của cô vào mắt.Vân Dật nhận ra người này, người này ngày đó ở dưới nhà đã tự nhận là bạn của Vân Khanh. Hôm đó anh ta trông rất nổi bật, chắc chắn không phải một người đàn ông bình thường.Vân Dật yên