Lục Mặc Trầm lấy nước uống thuốc: “Sao hôm nay mẹ cô lại không tới?”“Bà ấy….”“Hẳn là bà ấy đang bận.” Anh buông ly, gương mặt ở hướng ngược sáng, khóe miệng trong bóng tối thoáng hiện ý cười như có như không.Quý Chỉ Nhã hơi dừng lại, ánh mắt anh thản nhiên nhìn qua, nhìn cô ta chằm chằm: “Không đến thăm con rể là tôi đây cũng không có gì, sao ngay cả con gái ruột cũng không đến thăm, dù sao Vân Khanh đã chịu nhiều tổn thương như vậy, cô nói xem?”Trong mắt Quý Chỉ Nhã hơi kinh ngạc, anh đã biết, quan hệ giữa mẹ con cô ta và Vân Khanh!Lục Mặc Trầm mỉm cười nhìn cô ta, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng: “Không biết cô và mẹ cô là có ý gì, Vân Khanh là em gái của cô, chuyện lớn như vậy mà lại giấu tôi? Muốn làm gì?”“Mặc Trầm…… Đây là vì……” Quý Chỉ Nhã lấy lại bình tĩnh, tìm từ bắt đầu giải thích: “Lúc trước Vân Khanh đã làm tổn thương trái tim mẹ em, chúng em đã đoạn tuyệt quan hệ, từ rất lâu đã không còn nhìn mặt nhau, gặp gỡ cũng xem như không quen biết, anh cũng thấy Vân Khanh gặp mặt cũng không thèm nhìn em và mẹ, mẹ đau lòng, cũng không thể cứ dán mặt vào vẻ mặt lạnh lùng của Vân Khanh, cho nên, cũng không nói cho anh biết chuyện này.”Cổ tay đột nhiên bị anh nắm lấy, lạnh đến tận xương, vẻ mặt Quý Chỉ Nhã thoáng hiện lên vẻ bối rối.Lục Mặc Trầm cười giễu một tiếng, ánh mắt bức người: “Chỉ vì như vậy? Nên mới không nói với tôi?”“Đúng vậy!” Quý Chỉ Nhã chột dạ trả lời.Ý cười trong mắt Lục Mặc Trầm càng đậm: “Chỉ là không nhận thôi, không làm chuyện gì khác với con gái của mình chứ?”Quý Chỉ Nhã đối mặt với sự bình tĩnh của người đàn ông này, nhìn thì có vẻ như nhẹ nhàng, nhưng tận đáy lòng lại có cảm giác hoảng loạn sợ hãi.Đùa giỡn tâm nhãn trước mặt anh, quá khó khăn, mấu chốt là nếu anh không chọc thủng, thì Quý Chỉ Nhã sẽ không biết là anh biết nhiều hay ít.Chỉ có thể giả mù mà tiếp tục diễn trò: “Mặc Trầm, anh nói gì vậy, Vân Khanh sống yên lành ở thành phố S, không liên quan đến mẹ con em, mẹ có thể làm chuyện gì chứ? Anh nói đùa như vậy không tốt lắm đâu.”Tóm lại,