Sáng sớm hôm sau, cô lái chiếc Honda nhỏ đến sân bay, để xe trong hầm. Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn nhiều thời gian, cô mua ít đồ ăn sáng, sau đó ngồi ở sảnh chờ, ăn xong thì chán nản nhìn mọi người xung quanh.Cửa máy bay mở ra, Vân Khanh đứng lên, là người đầu tiên vào đăng kí.Không ngờ ở đây còn có tivi, một người đã lâu không xem phim như Vân Khanh nhanh chóng bị thu hút.Cho đến khi hơi mỏi cổ thì cô mới ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện trong cabin rất kì lạ.Sao lại… Không có ai?Vân Khanh quay đầu nhìn trái nhìn phải, thực sự là không có hành khách thứ hai.Hai tiếp viên hàng không đứng ở lối đi, thấy cô nhìn sang thì khẽ mỉm cười.Sau đó mở video hướng dẫn làm thế nào để thắt dây an toàn và các biện pháp phòng tránh rủi ro.Vân Khanh cũng không phải là chưa từng đi máy bay, thường thì khi qua đoạn này sẽ có một âm thanh phát ra, nghĩa là đã cất cánh.Cất cánh!Không có ai?Cô đặt chiếc áo khoác nhỏ sang một bên, ngẩng đầu mỉm cười: “Cô tiếp viên hàng không ơi, xin hỏi có chuyện gì thế? Trên máy bay chỉ có mình tôi sao?”“Không phải, tiểu thư.”“Có nghĩa là vẫn còn những người khác sao?”“Đúng vậy, tiểu thư.”Vân Khanh: “…”Cô cảm giác như mình đang nói chuyện với người máy. Cơ thể cô hơi nghiêng đi, máy bay đã bắt đầu bay khỏi phi trường rộng lớn.Tiếp viên hàng không nói gì đó với nhau, máy bay đã cất cánh rồi mà vẫn không có ai.Rõ ràng hôm qua lúc mua vé cô đã nhìn rõ số lượng vé còn lại, chỉ còn bốn vé, chứng tỏ phải có nhiều hành khách lắm chứ?Nhưng bây giờ lại không một bóng người.Đây là máy bay giả sao?Trong lòng hơi bất an, Vân Khanh nhanh chóng lên mạng kiểm tra số hiệu chuyến bay của mình, so sánh đối chiếu, không hề sai.Cô cũng không lo lắng nữa, dù sao máy bay cũng cất cánh rồi.Chuyến bay này phải bay