Vân Khanh ngụy biện: “Không phải tôi mà là bọn trẻ, Lục tiên sinh, anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Năm mới không phải nên ở một nơi thoải mái, ăn nhà hàng rồi xem tivi, không thì cũng đến một nơi như Disney chứ! Anh đưa bọn trẻ đến đây, muốn người cũng không có người, toàn là tuyết, lạnh chết đi được.”Anh để gọn vali sang một góc, tiến lại gần cô: “Quả đúng là sống trong nhung lụa.”Vân Khanh nghe ra giọng điệu giễu cợt của anh, hơi khó chịu: “Anh đang trêu đùa tôi đấy à?”“Giờ cũng không còn cách nào khác, lên thuyền giặc rồi.” Lục mặc Trầm xoay người: “Nghe cho kĩ công việc của em đây, trước tiên bỏ hết mấy tấm vải này ra, lau bàn ghế, sau đó chuẩn bị cơm tối cho bọn trẻ, đồ ăn để ở trong tủ, cuối cùng, ở đây không có người giúp việc.”“Lục Mặc Trầm! Tôi không làm!” Vân Khanh muốn về nước.Anh trưng ra bộ mặt bất cần, cúi đầu hút thuốc, hút xong mới đi tìm các con: “Cha vừa nói chuyện với Tiểu Vân Vân của các con rồi, cô ấy rất tận tâm, nói là sau khi dọn dẹp nhà cửa xong thì sẽ nấu bữa tối cho các con. Nào, ra sân sau với cha, chúng ta đi lấy xe trượt tuyết.”“Thật vậy ạ? Tiểu Vân Vân thật ngọt ngào!”“Tiểu Vân Vân, dì đúng là hiền lương thục đức, siêng năng cần cù.”Vân Khanh: “…”Fuck! Xem như anh lợi hại.Cô bất đắc dĩ cởi áo khoác, xắn tay áo lên dọn dẹp.Nhưng mà sau đó cô mới phát hiện ra ở đây rất sạch sẽ, hình như có người lau dọn thường xuyên. Cô chỉ cần bỏ vải trắng