“ Mặc Trầm. khụ… anh đang nói gì….”Qúy Chỉ Nhã rùng mình,không hiểu vì sao anh vừa xuống máy bay là đến bóp chặt cổ cô ta, sau hai giây, mắt cô ta nhíu lại,có chút khác lạ, hai tay không ngừng đập vào tay anh.Lục Mặc Trầm bình tĩnh dần lại, không nói lời nào nhưng khí chất thì như muốn giết chết người ta.Đôi mắt anh dài và mỏng, đuôi mắt cong lên như những nét vẽ trong truyện tranh,sắc nét tinh xảo, khi nheo mắt lại, khó có thể nhìn thấy rõ cảm xúc trong mắt anh.Nhưng hoàn toàn có thể cảm nhận được một áp lực đáng sợ đè nén, căn phòng yên tĩnh, có anh ở đâu thì mọi không gian đều chở nên nặng nề.Tuy nhiên, nó lại càng giống một hầm băng địa ngục hơn, lạnh lẽo, tiếng gió rít lên sau lưng anh.Anh hơi nới tay ra một chút, Qúy Chỉ Nhã thở hổn hển, cứ như thêm một chút nữa thôi là tắc thở rồi, một lực còn mạnh hơn lại bóp chặt lấy cổ cô ta.“ A……” Qúy Chỉ Nhã cảm nhận được từng chút từng chút một lực của anh siết lại, các khớp tay của anh kêu lên.Cô ta sợ rồi, nước mắt từ đuôi mắt chảy ra, hai chân điên cuồng dãy dụa, “ Lục Mặc Trầm! Anh dùng lực như vậy, anh đừng có như thế này, em là phụ nữ, em là vợ của anh, anh sao lại đối xử với em như vậy….”“ Cô là phụ nữ? “ Lục Mặc Trầm nhếc mép, cắn răng cười khổ, “ Sao tôi lại không nhìn ra nhỉ, cái loại bản tính phù thủy này, danh xưng phụ nữ cô đáng được gọi ư?”“ Anh nói cái gì?”Gương mặt Qúy Chỉ Nhã lộ ra từng