"Anh Lục…cưỡi moto đến à? Hình ảnh đó chắc phải đẹp lắm…!” Vân Khanh tưởng tượng đến đó, thì khẽ cười nhạo.Ánh mắt người đàn ông liếc qua.Cô mím môi, cô cướp xe của người ta khiến cho người ta không bắt đầu được.Lục Mặc Trầm lên xe, đóng sầm cửa lại, cả người lạnh tanh, anh vòng vô lăng, khuôn mặt cứng ngắc.Quả nhiên là đàn ông, chiếc Q7 đồ sộ như lao thẳng lên núi.Áp suất trong không khí bỗng nhiên tụt xuống cự bỗng nhiên tụt xuống cực thấp. Vân Khanh biết điều, nín thinh không nói.Trời mưa xối xả, sấm sét đì đùng, tốc độ xe cũng chậm lại, cần gạt nước cũng không chạy nổi.Trời cũng tối dần, Vân Khanh nhìn ra cửa sổ, gần như không còn thấy gì. Cô cúi đầu nhìn điện thoại, không có tín hiệu.“Anh Lục, tình hình không tốt đâu…nó…!” còn chưa nói hết câu, chiếc xe va đập rất mạnh.“Á!” Cô hét lên một tiếng, cả người đập về phía trước.Người đàn ông, một tay siết chặt vô lăng, tay còn lại giữ lấy tay cô, giọng nói từ tính đầy rét lạnh, “Đập vào người rồi!”“À…!”Bàn tay ấm áp của anh đè lên ngực cô, đẩy về phía sau, “Ổn chứ?”“À…tôi ổn!” Vân Khanh hơi hoảng hồn.Anh mở đèn pha xe, tháo dây an toàn, “Tôi đi xem thử!”"Này!" Theo tiền thức, cô kéo tay anh. Tay anh vừa ấm vừa khô ráo, lại vội thả ngay ra, “Cẩn thận đấy!”Người đàn ông nhìn cô ấy, dường như môi anh vừa cong nhẹ.Hơn mười phút trôi qua, trời mưa càng to, dưới ánh sáng đèn pha, Vân Khanh có thể mơ hồ nhìn ra một bóng người trong màn mưa.Sấm sét càng nhiều, cô càng lo lắng.Sau một lúc, thì Lục Mặc Trầm quay lại, “Có một cái cây lăn từ trên núi xuống, tôi thử đẩy rồi, nhưng không được! Đường bị chặn rồi!”Vân Khanh nhìn anh, không nói gì. Áo anh ướt đẫm được xoắn lên cao, nên có thể thấy rõ vết máu trên cánh tay, dường như anh không để ý, trong lớp nước mưa, khuôn mặt anh trở nên góc cạnh rõ ràng hơn.Cô hỏi, “Trên xe có thuốc sát trùng không?”“Ở sau xe!”Một lát, anh cầm hai cái túi leo lên xe, đóng hết các cửa xe lại, chắn bớt tiếng mưa rơi ầm ì ngoài kia.Vân Khanh mở đèn trên xe, bàn tay nhỏ nhắn giữ chặt cánh tay anh.Nhiệt độ cơ thể chạm vào nhau. Bàn tay đang định đốt điếu thuốc của người đàn ông chợt dừng lại. Cô nhỏ giọng nói, “Anh Lục, một chút nữa rồi hút được không? Tay anh đang chảy máu!”Lục Mặc Trầm hơi nhăn trán, nhìn khuôn mặt trắng hồng của Vân Khinh chăm chú rửa vết thương cho anh, hơi thở mềm nhẹ thoảng qua da tay anh, ngưa ngứa.Anh liếc mắt xuống nhìn chiếc áo len của cô, cổ áo tuy nhỏ nhưng khi cô cúi đầu xuống, anh vẫn có thể thấy màu trắng lờ mờ. Khi cô hô hấp, nó khẽ run run.Anh liếm nhẹ môi mình, cảm giác nóng trong người, khẽ siết chặt điếu thuốc.“Xong rồi!” Vân Khinh vò miếng khăn giấy dính máu, bỏ lên bệ xe.Anh đốt thuốc, ánh mắt nhìn cô, giọng nói có chút vui vẻ, “Để đó, ngày mai có người nhìn thấy, thể nào cũng hiểu nhầm!”"Cái gì?" Vân Khanh còn lờ đờ chưa hiểu.Anh nhìn cô, trong mắt thoáng qua nụ cười có cũng như không.Cô nhìn tờ giấy, dường như đã nghĩ ra một chủ đề nào đó…khăn giấy nhàu nhĩ? Xe?"Chỉ có mấy người tâm địa bất chính mới nghĩ đến cái chuyện đó!” Mặt cô đỏ bừng, tức giận nói. Rồi nhỏm người giật tờ giấy nhét thẳng vào túi áo. Mấy yếu tố gây hiểu nhẩm thế này, tốt nhất là đừng có phát sinh.Lục Mặc Trầm ném tàn thuốc ra khỏi xe, mỉm cười, “Tôi muốn thay quần áo!”Chủ đề thay đổi quá nhanh, Vân Khanh gật như giã tỏi, “Ờ…anh ra ghế sau mà thay đi!”Anh chỉ huy cô, “Cô chui ra đằng sau đi!”“Này, ghế sau rộng rãi. Tay chân dài như anh xuống đó mới thoải mái!” Cô nhìn anh, bắt đầu tranh luận.“Tôi thay ở đây, nếu cô không ngại thì cứ nhìn!” Anh thong thả nhìn cô trả lời."..."Dối trá! Ai lại đi thay quần áo ở ghế trước chật chội thế này? Cái tên này dầu muối không vô? Hứ, cô cũng không có hứng bò tới bò lui.Chưa nói, chỗ đó của đàn ông cô thấy không ít. Tứ chi thì không cần nhắc tới, cơ bắp anh ta xem như cũng hơn người ta, tỷ lệ cơ thể cũng cân đối hơn một tẹo, bộ phận cơ thể thì cũng chỉ là bộ phận cơ thể, nở hoa được chắc?Nghĩ như thế, cô bình tĩnh, trả lời anh, "Anh thích thì cứ làm, tôi sợ cái gì?”“Giờ tôi bắt đầu đấy!” Đột nhiên anh sáp lại gần cô, phun một ngụm khói, nhìn cô, trầm giọng nói.“…!”Anh đừng có cố tình nhấn mạnh giới thiệu chương trình!Vân Khanh ngại ngùng nhìn anh, gạt đi hơi nóng trên má, nhìn ngón tay thon