Khóa thắt lưng mở ra, người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô gái với ánh mắt xấu xa, “ Chắc chắn?”“ Chắc chắn.” Vân Khanh gãi gãi đầu, hiếu kỳ.Chiếc thắt lưng bị rút ra, ném vào chậu rửa mặt nạm đá hoa cương kêu cạch cạch.Lục Mặc Trầm duỗi tay ra, cơ bắp trên bả vai hiện ra rõ ràng, lực lưỡng, vô cùng đẹp và hoàn hảo.Anh ép cô lại tào thành một vòng trong nhỏ giữa cô và bức tường.Không khí dần dẫn loãng đi, không cần thêm gì cũng trở nên nóng bỏng.Ánh mắt Vân Khanh lóe lên, nhìn mấy cơ bắp hoàn hảo kia, giống như nhìn một miếng thịt ngon.Cô không kìm được mà nuốt nước miếng.Lục Mặc Trầm cong môi, ánh mắt càng ngày càng xấu xa, nói, “ Xem ra em rất muốn ăn tôi nhỉ.”Làm gì có, cái này rất khó ăn.Gương mặt nhỏ nhắn của Vân Khanh bị nước ấm dội vào, đôi môi nhợt nhạt, có một nhúm tóc dài bị nước dội chảy ra đằng trước, bết lên gương mặt cô, như thách thức tầm nhìn của cô.Người đàn ông nhìn chằm chằm, yết hầu động đậy, ngón tay dài khẽ mở khóa quần.Body sáu múi của người đàn ông hoàn toàn lộ ra.Ánh mắt của Vân Khanh dõi theo từng hành động của anh, đứng lại ở cơ bụng của anh, ánh mắt trở nên đen tối và tập trung.Vứt chiếc quần tây qua một bên, anh dùng giọng nói kèm theo nụ cười gian, “ Nhìn đi, làm quen lại một lần nữa đi nào.”Vân Khanh nhìn xong,có một sự đánh giá mơ hồ, “ Không tệ, rất cân đối.”“…..”Lông mày của người đàn ông nhướn lên, chỉ vào phía dưới cơ bụng, “ Ai bảo em nhìn cơ bụng hả?”Làm cả nửa ngày, em rốt cuộc có biết đâu là trọng điểm không vậy?Lục Mặc Trầm nhìn cô say đến ngơ người, ấn